Lúc này, anh bước thẳng về phía chiếc xe mà Ninh Bắc Chiến đang trốn.
Ninh Bắc Chiến phát hiện Trần Ninh đang tới gần mình, ông ta sợ tới mức nắm chặt khẩu súng lục, thần kinh căng thẳng.
Trần Ninh vừa đi đến bên chiếc xe, chuẩn bị đưa tay đặt lên cửa sổ xe, Ninh Bắc Chiến đột nhiên ngồi bật dậy chĩa súng vào Trần Ninh ở bên ngoài xe mà bóp cò, đồng thời kêu to: “Đi chết đi!”
Trần Ninh đã nghiêng người tránh đi trước khi Ninh Bắc Chiến kịp bắn.
Đoàng!
Một viên đạn từ khẩu súng của Ninh Bắc Chiến đã bắn vỡ cửa kính xe, nhưng không bắn trúng Trần Ninh.
Ngay lúc ông ta bắn trượt, Điển Chử đã rút súng ra, ngắm bắn từ chiếc xe cờ đỏ ở đằng xa.
Đoàng!
Một phát một, viên đạn bay vụt ra, xuyên thẳng giữa trán của Ninh Bắc Chiến.
Giữa hai hàng lông mày của ông ta lập tức xuất hiện một lỗ máu đỏ, tử vong tại chỗ.
Trần Ninh khẽ cau mày, quay đầu lại trách Điển Chử: “Ai bảo anh nỗ súng vậy? Tốc độ phản ứng và cách dùng súng ở trình độ này của ông ta không thể tạo ra nguy hiểm cho tôi.”
Điển Chử không dám lên tiếng, nhưng trong lòng anh không hề hối hận.
Kẻ nào dám nhắm súng vào Thiếu soái đều bị xem là đối tượng nguy hiểm.
Để đảm bảo an toàn cho Thiếu soái, Điển Chử sẽ không ngần ngại ra tay giết chết đối thủ trước.
Trần Ninh mở cửa xe, nhìn xác chết trong xe.
Anh không quen biết Ninh Bắc Chiến, bèn ra hiệu cho Điển Chử rồi yêu cầu: “Anh báo cáo chuyện này cho bộ phận liên quan để họ xử lý hiện trường.
Ngoài ra, điều tra về danh tính của người đàn ông này.”
Điển Chử đáp lại: “Vâng!”
Trần Ninh quay trở lại xe, rồi tự lá xei và rời đi cùng với Lý Văn Tình.
Sau nửa giờ, cả hai đã về đến nơi ở của cô.
Lúc này, cuộc gọi từ Điển Chử xuất hiện trên màn hình, nghiêm túc báo cáo: “Thưa ngài, kẻ bị tôi bắn chết là một thành viên quan trọng của Ninh gia – Ninh Bắc Chiến.
Hiện tại Ninh gia đang do lão thái quân đứng đầu, Ninh Viễn Đông là con trai cả, Ninh Bắc Chiến này là con trai thứ của bà ta.”
Lại là Ninh gia!
Trần Ninh cau mày, lạnh lùng nói: “Xem ra Ninh gia vẫn chưa rút ra được từ bài học.
Tôi đã nhiều lần trừng phạt, mà bọn người đó vẫn không nhớ kỹ.”
Điển Chử trầm giọng: “Thiếu soái, Ninh gia phái người đến ám sát ngài, chuyện này không thể cứ thế bỏ qua.
Hay là chúng ta trục xuất bọn chúng ra khỏi các bộ phận liên quan và nghiêm trị Ninh gia!”
Anh bình tĩnh trả lời: “Chắc chắn Ninh gia sẽ không thừa nhận.
Họ sẽ đổ lỗi cho một kẻ đã chét là Ninh Bắc Chiến và họ không hề hay biết.
Ngoài ra, tôi đến Tô Hàng để điều tra Đường Bá An theo lệnh của Quốc chủ.
Ninh gia lại là gia đình bên vợ của Đường Bá An, nếu tôi làm lớn chuyện với Ninh gia, e rằng sẽ khiến bứt dây động rừng.”
Điển Chử nói: “Vậy chúng ta nên làm sao? Chúng ta không thể để Ninh gia thoát tội.”
“Vậy đi, anh mang thi thể của Ninh Bắc Chiến đến Ninh gia, đồng thời cảnh cáo bọn họ.
Tôi tin rằng Ninh gia biết mình đuối lý, sẽ không dám làm ầm ï.
Chúng ta cứ tập trung vào việc điều tra Đường Bá An, về phần Ninh gia để sau hãng truy cứu.”
Điển Chử nghe vậy lập tức tuân lệnh.
Ngay sau đó, thi thể của Ninh Bắc Chiến đã được gửi trở về Ninh gia.
Mặc dù lúc này đang là đêm khuya gần lúc trời sáng, nhưng cũng là thời khắc đen tối nhất trước bình minh.
Đèn đuốc trong ngôi nhà của Ninh gia được thắp sáng, trong sân trước của Ninh gia, có một cái xác nằm trên cán gỗ.
Thi thể đó chính là Ninh Bắc Chiến.
Lão thái quân dẫn theo nhóm người Ninh Viễn Đông và Ninh Lam đứng ở một bên, nhìn xác chết của Ninh Bắc Chiến.
Tất cả đều rất tức giận, lại vừa sợ hãi vừa căm hận.
Nhát là lão thái quân, khi bà ta trông tháy đứa con trai của mình chết đi, toàn thân bà ta không khỏi run bần bật.
Ninh Viễn Đông tức giận nói: “Thi thể của em trai do người của Trần Ninh mang về, cậu ta nói thẳng nếu có lần sau thì Ninh gia chờ ngày bị san bằng!”
Lão thái quân đầu bạc tiễn người đầu xanh, cả người đều kích động đến phát điên.
Hiện tại bà ta đã mắt hết lý trí, trong ngực chỉ còn hận thủ và lửa giận, hung tợn nói: “Nếu không giết được Trần Ninh thì tôi thề không làm người!”
“Người đâu? Chuẩn bị xe cho tôi ngay lập tức.
Tôi phải đi gặp người đó, nhờ người đó báo thù cho Bắc Chiến.”
Những người ở Ninh gia nghe lời lão thái quân nói xong liền lộ ra biểu tình khiếp sợ.
Bất chợt, bọn họ đều lộ ra vẻ kích động.
Bởi vì bọn họ biết người lão thái quân nói đến là ai.
Đó là người đã cắt đứt tình cảm với lão thái quân, vị lão gia đã 10 năm không gặp của Ninh gia, Ninh Khuyết.
Ninh Khuyết chính là vị vua không ngai của thành phố Tô Hàng, gọi là Bố Y vương.
Tuy rằng bây giờ ông đã quy ẩn rừng núi, nhưng ông chỉ cần tùy tiện dậm chân một cái, cả Tô Hàng đều phải chấn động.
Người Ninh gia nghe lão thái quân muốn đi gặp lão gia Ninh Khuyét đều trở nên hưng phần, chỉ cần lão giao chấp nhận quay về, giết Trần Ninh là chuyện dễ như trở bàn tay.
Núi Tê Hà.
Bên cạnh một ngôi mộ có một gian nhà tranh.
Căn nhà tranh này kỳ thật có vô số cao thủ ẩn nắp xung quanh, âm thầm bảo vệ, người bình thường căn bản không có cách nào đến gần.
Mà người người đang ở trong căn nhà tranh này lại là nhân vật có thể khiến cả Tô Hàng, thậm chí cả Đông Hải sợ hãi, Bố Y vương – Ninh Khuyết.
Mười máy năm qua, Bồ Y vương đều ở nơi này, ăn chay niệm phật..
Danh Sách Chương: