“Như vậy đi, anh thua không cần quỳ xuống gọi tôi là cha, anh liền quỳ xuống học chó kêu, sau đó từ nơi này bò ra ngoài là được rồi.”
Phó Văn Bân giận dữ nói: “Được, các vị ở hiện trường đều là nhân chứng.”
Trần Ninh cười cười, quay đầu phân phó Điển Chử: “Trong vòng mười phút, Chu Hải Như ngoan ngoãn xuất hiện trước mặt tôi.”
Điển Chử nói: “Vâng!”
Phó Văn Bân cùng máy thủ hạ của anh ta đều cười lạnh.
“Ha ha, gã này thật sự có thể giả vờ, ai không biết tính tình thiên hậu Chu Hải Như thối nát cáu gắt, động một chút liền đùa nghịch đại bài?”
“Chỉ cần thái độ kiêu ngạo này của anh ta, cho dù anh ta có tiền, Chu Hải Như cũng tuyệt đối sẽ kệ anh ta, khẳng định sẽ không tới đây.”
Tống Sính Đình cũng không nghĩ tới, Trần Ninh cùng Phó Văn Bân lại tranh chấp.
Cô đã sớm nghe nói qua, tính tình thiên hậu Chu Hải Như rất thối, hơn nữa thích đùa nghịch đại bài, không có tinh thần khế ước gì.
Ngay cả Phó Văn Bân loại cường hào ác bá này, cũng không có cách nào mời Chu Hải Như tới.
Trần Ninh thật sự có thể mời Chu Hải Như tới sao?
Lúc này Tống Thanh Thanh cũng trông nom nhìn Trần Ninh, đứa nhỏ cũng không hiểu xã hội cùng nhân tính phức tạp, ngày thường bé chỉ nhìn thấy đại minh tinh Chu Hải Như nỗi tiếng động lòng người như thế nào, hát bài hát dễ nghe như thế nào, liền tiềm Ẩn coi Chu Hải Như là thần tượng.
Lúc này bé nhỏ giọng hỏi Trần Ninh: “Cha, cha thật sự có thể mời đại minh tinh Chu Hải Như tới sao?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Tuy rằng cha không thích Chu Hải Như này, nhưng nếu Thanh Thanh con thích, như vậy cha nhất định sẽ gọi cô ta tới, để cho cô ta hát cho các con nghe.”
Tống Thanh Thanh cao hứng nói: “Cha thật sự quá lợi hại.”
Phó Văn Bân cười lạnh nhìn Trần Ninh: “Ha ha, anh liền ra sức chém gió đi, dù sao mười phút sau, anh không thể gọi Chu Hải Như tới, coi như anh thua.”
“Tôi ngược lại muôn nhìn sau khi anh thua, lúc quỳ xuông học chó kêu, là sắc mặt như thế nào?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Tôi cũng vậy!”
Thời gian trôi qua từng phút một.
Mắt thấy thời giờ sắp đến.
Phó Văn Bân cười dữ tợn nói: “Ha ha, thời gian sắp đến rồi, hiện tại Chu Hải Như ngay cả bóng dáng cũng không thấy, Trần Ninh anh thua, quỳ xuống học chó kêu cho tôi đi!”
Tống Sính Đình cùng Đồng Kha nghe vậy, sắc mặt đều biến động.
Nhóm người Hoàng Thiên Thuận và Chung Đại Kỳ, ánh mắt phức tạp nhìn Trần Ninh, mọi người bắt đầu thương hại Trần Ninh.
Trần Ninh ngược lại vẫn như trước vẻ mặt vân đạm phong khinh, thản nhiên nói: “Không phải còn gần một phút nữa Sao, anh gấp cái gì?”
Phó Văn Bân cười lạnh nói: “Được, tôi phải xem, trong vòng chưa đầy một phút, anh biến ra Chu Hải Như sao.”
Anh ta vừa dút lời!
Đột nhiên nghe thấy, trên bầu trời truyền đến một tiếng động lớn đột ngột.
Anh ta vô thức ngắng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó kinh ngạc phát hiện, trên bầu trời không biết khi nào, bay tới một chiếc trực thăng.
Trong ánh mắt khiếp sợ của mọi người, máy bay trực thăng chậm rãi hạ cánh trên bãi cỏ.
Tiếp theo, Điển Chử vóc dáng cao lớn, động tác nhanh từ trên trực thăng nhảy xuống.
Sau đó, lại nhìn thấy hai nhân viên, cẵn thận nâng một người phụ nữ thời trang và xinh đẹp xuống.
Mọi người ở hiện trường nhìn thấy nữ tử thời trang xinh đẹp này, đều nhịn không được nhốn nhào kinh hô lên..
Danh Sách Chương: