Bọn thuộc hạ đã chuẩn bị một chiếc thuyền buồm nhỏ cho Trủng Hỗ!
Trủng Hỗ phân phó: “Quay lại phân phó mười hai vệ binh Phong Bạo cùng tôi đến Hoa Hạ.”
Nói xong, dưới chân anh ta vang lên một tiếng ầm, cả người từ trên boong bay ra ngoài như đạn pháo, vững vàng đáp xuống chiếc thuyền buồm nhỏ cách đó trăm mét, một người một thuyền, không nhanh không chậm mà tiến vào Hải cương Hoa Hạ.
Mà hạm đội phía sau anh ta thì từ từ quay đầu rời đi.
Trần Ninh và Tống Sính Đình thuận lợi bay về thành phố Trung Hải Giang Nam.
Hai người ra khỏi sân bay.
“Chat”
“Anh rẻ!”
“Trần Ninh!”
Vài tiếng hét kinh ngạc đồng thời vang lên, sau đó họ nhìn thấy Tống Thanh Thanh đang tràn đầy phấn khích, cùng với Đồng Kha, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ, cùng nữ vệ sĩ Tần Tước.
Thì ra là do Tần Tước biết được Trần Ninh không còn là thống soái của quân Bắc Cảnh, nên cô dứt khoát gửi đơn xin giải nghệ đến tổng bộ của quân Bắc Cảnh.
.
||||| Truyện đề cử: Vợ Câm, Đừng Bỏ Rơi Anh! |||||
Cô chọn ở lại Tống gia, tiếp tục bảo vệ gia đình của Trần Ninh.
Tống Thanh Thanh trực tiếp chạy như bay tới chỗ Trần Ninh.
Trong mắt Trần Ninh hiện lên một nụ cười, anh vươn tay trực tiếp ôm con gái vào lòng, hôn lên gò má nhỏ của con gái: “Con yêu, nhớ cha mẹ không?”
Tống Thanh Thanh vòng tay qua cổ Trần Ninh, lanh lảnh nói: “Nhớ chứ!”
“Thanh Thanh nhớ cả cha và mẹ luôn, nhưng bà ngoại với ông ngoại nói là những đứa trẻ ngoan thì phải biết nghe lời, cho nên Thanh Thanh không khóc hay quậy gì cả, ngoan ngoãn chờ đợi cha mẹ trở về.”
Trần Ninh đầy mắt đều là cưng chiều: “Cô bé ngoan!”
Tống Sính Đình ở một bên cũng cười tươi như hoa, tràn đầy tình yêu thương của một người mẹ.
Lúc này Đồng Kha gọi một tiếng anh rẻ chị họ, Tống Trọng Bân và Mã Hiểu Lệ cũng đi tới, mỉm cười: “Trần Ninh, Sính Đình, hai người về rồi.”
Tống Sính Đình gật đầu: “Công việc của Trần Ninh có chút thay đổi nên anh chị về sớm.”
Vẻ mặt của Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ và Đồng Kha hơi thay đổi, nhìn vào mắt Trần Ninh cũng có chút lo lắng.
Bọn họ đều nghe nói Trần Ninh đã bị cách chức tổng chỉ huy quân Bắc Cảnh, hiện tại là nhàn hạ trở về quê nhà.
Hơn nữa còn nói là Trần Ninh đắc tội với Hạng lão nên mới bị sa thải.
Tin đồn cũng nói việc Trần Ninh bị sa thải mới chỉ là khởi đầu cho sự xui xẻo, sau này Hạng Các lão vẫn sẽ tìm Trần Ninh tính sổ, mọi người đều nói không bao lâu nữa Trần Ninh sẽ đại hoạ lâm đầu, không được chết tử tế.
Tống Trọng Bân thì thầm: “Cha mẹ đều đã nghe một chút tin đồn về Trần Ninh.”
“Tuy nhiên cho dù Trần Ninh là thủ trưởng trong quân hay bị bãi chức làm người dân, thằng bé mãi luôn là người nhà của chúng ta.”
“Bất kể nắng to hay mưa lớn, gia đình chúng ta đều sẽ luôn cùng nhau đối mặt.”
Mã Hiểu Lệ gật đầu: “Đúng vậy, cho dù Trần Ninh có thân phận gì, thằng bé vẫn sẽ luôn là con rễ ngoan của mẹ.”
Đồng Kha đồng ý: “Vâng, anh rể sẽ luôn là người hùng trong lòng em.”
Tống Thanh Thanh cũng lanh lảnh nói: “Đó là tất nhiên, cha con là người lợi hại nhất.”
Trần Ninh cười: ‘Cảm ơn mọi người, có mọi người thật tốt!”
Tống Sinh Đình nắm tay Trần Ninh, mỉm cười: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Cả nhà vui vẻ nói: “Đi, chúng ta về nhà thôi.”
Cả nhà Trần Ninh vừa bước ra sân bay.
Đột nhiên, hơn chục chiếc ô tô xuất hiện trước mặt, lao vun vút mà đến.
Đi trước cả đội là một chiếc Land Rover, chiếc Land Rover hung hãn lao về phía cả nhà Trần Ninh, dường như muốn đụng chết cả nhà Trần Ninh ngay tại chỗ.
Cả nhà Tống Sính Đình bị doạ đến mức sắc mặt thay đổi rõ rệt.
Ánh mắt Tàn Tước lạnh lùng, tay phải đã chạm vào con dao găm quân dụng quanh eo, sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào, sẵn sàng ném dao găm giết chết người lái chiếc Land Rover.
Chỉ có vẻ mặt Trần Ninh là vẫn bình tĩnh.
Lúc chiếc Land Rover cách cả nhà Trần Ninh không xa nữa thì mới phanh gấp.
Két….
Danh Sách Chương: