Anh Lại Không Trân Trọng Nhìn thấy Trần Ninh xuất hiện, Tống Sính Đình cùng Đồng Kha, Tống Trọng Bân, với cả Mã Hiểu Lệ đang bé Tống Thanh Thanh, sắc mặt vui mừng đón lấy.
Cả nhà Tống Thanh Tùng sắc mặt sợ hãi hướng về phía Trần Ninh, hạ thấy giọng nói: “Trần Ninh, không phải cậu đi tìm người giúp đến chiến đấu với nhà họ Đặng sao, người giúp đâu?”
Giọng nói của Tống Thanh Tùng không phải rất to, nhưng lại bị đám người Đặng Hải Vinh và Vương Dao, nghe thấy rõ ràng rành mạch.
Đặng hải Vinh khóe miệng nhéch lên, lộ ra vẻ cười giễu cợt.
Vương Dao lại càng khoa trương cười to tiếng nói: “Ha ha ha, tìm người đến chiến với nhà họ Đặng chúng tôi, đúng thật là quá buồn cười rồi.”
“Nhìn khắp cả tỉnh Giang Nam, dám bạo gan đối đầu với nhà họ Đặng chúng tôi, có được mấy nhà?”
“Một thị trấn Trung Hải bé nhỏ, ai có gan chống lại nhà họ Đặng chúng tôi?”
Vương Dao nói đến đây, cười lạnh lùng hướng về Trần Ninh và bọn người Tống Thanh Tùng, châm biếm nói: “Nhà họ Tống các người tốn tiền tốn của thuê đến hai người bá chủ của xã hội đen thị trấn Cương Sơn là Lưu Hồng và Trần Bá, cũng không phải bị nhà họ Đặng chúng tôi tiêu diệt rồi, các người nghĩ vẫn có người dám đến giúp à?”
Đám người Tống Thanh Tùng, nghe xong sắc mặt như tro nguội.
Bọn họ biết rằng lời Vương Dao nói tuy rằng rất huyênh hoang, nhưng không thể phủ nhận, lời cô ta nói là sự thật.
Toàn bộ Trung Hải, không ai có thể giúp bọn họ.
Bọn họ hôm nay, chết chắc rồi.
Ánh mắt Đặng Hải Vinh dừng lại trên người Trần Ninh, hắn ta biết rằng em trai mình là bị Trần Ninh hại chết. Hắn ta lúc này muốn xem Trần Ninh với tất cả biểu cảm tiêu cực như hồi hận, sợ hãi, tuyệt vọng.
Nhưng khiến hắn kinh ngạc là, Trần Ninh không có những biểu hiện hoang mang rồi loạn như bọn người nhà họ Tống, ngược lại vẫn vô cùng ung dung, dường như hoàn toàn không để mắt đến lực lượng người ngựa lớn của nhà họ Đặng.
Sự phát hiện này, khiến cho Đặng Hải Vinh rất không vui.
Hắn giận tái mặt, mắt híp lại, hướng về phía Trần Ninh, lạnh lùng nói: “Cậu là Trần Ninh?”
Trần Ninh vẫn chưa mở miệng nói, Vương Dao liền vênh váo tự đắc, chỉ về phía Trần Ninh nói: “Trần Ninh, chồng tôi đang hỏi chuyện anh đó, lập tức cút lại đây quỳ xuống trả lời mau.”
Trần Ninh khoanh tay mà đứng, không nhìn Vương Dao lấy một lần, chỉ nhìn về Đặng Vinh Hải, điềm đạm nói: “Nhà họ Đặng các người, vốn dĩ là Đông Hải danh môn, nếu như cứ yên ổn ở lại Đông Hải phát triển, tiền đồ rộng mở.”
“Đáng tiếc anh có một quyết định cực kì ngu xuẩn, chính là chạy đến Trung Hải chêu trọc tôi.”
“Bây giờ tôi cho nhà họ Đặng các người một cơ hội cuối cùng, nhân cơ hội người cứu trợ của tôi vẫn chưa đến, các người mau chóng chạy thoát thân đi.”
Lời Trần Ninh vừa nói xong, Đặng Hải Vinh và bọn người nhà họ Đặng đều trợn tròn hai mắt.
Cả nhà Tống Sính Đình cũng lộ ra biểu cảm kì quái!
Cả nhà Tống Thanh Tùng lại càng hoàn toàn hỗn loạn trong giới Tống Thanh Tùng cũng biết rằng Trần Ninh thường ngày ăn nói rất ngông cuồng, nhưng không thể nghĩ được rằng lại điên cuồng đến độ này.
Đã đến tình hình nào rồi?
Tất cả mọi người nhà họ Tống mạng như treo trên dây, Trần Ninh lại dám phô trương.
Lại dám nói cho nhà họ Đặng cơ hội, khiến bọn người nhà họ Đăng mau mau chạy thoát thân!
Tống Thanh Tùng không thể chịu được Trần Ninh nữa rồi, hỗn hễn nói: “Trần Ninh, cậu chém gió không cần bản thảo, đồ khốn nạn tìm đường chết không mang theo phanh.”
“Cậu tự mình muốn chết, thì mình cậu đi chết là được rồi, tại sao lại chém gió chọc tức cậu Đặng, cậu đừng hại chết chúng tôi!
Bọn người Đặng Hải Vinh với Vương Dao, cười nhạt nhìn về phía Trần Ninh.
Trần Ninh lại mỉm cười nói: “Ông nội, ông yên tâm được rồi, tôi nói bảo vệ các người bình an vô sự, thì sẽ bảo vệ các người không có việc gì.”
“Về phần nhà họ Đặng bọn họ, tôi đã cho cơ hội rồi, chỉ xem họ có trân trọng hay không thôi!”
Vương Dao nhìn phía Trần Đình như kẻ đần độn, sau đó nững nịu hướng về phía Đặng Vinh Hải nói: “Chồng ơi, xem ra có người vẫn sống trong mộng, anh xem có nên khiến anh ta tỉnh lại, khiến cho anh ta biết sự thật tàn khốc đến chỗ nào?”
Đặng Hải Vinh to giọng hét: “Y Sinh!”
Phía sau hắn ta, tứ vị đại chiến tướng, trên người mặc một bộ áo giống như bác sĩ nam, sống mũi có một cái sợi kính màu vàng, nhìn như một vị bác sĩ nho nhã, mỉm cười bước ra ngoài: “Ông chủ, có gì dặn dò?”
Đặng Hải Vinh ngắm nghía bàn tay nhỉ bé của Vương Dao, thờ ơ dặn dò nói: “Giúp hắn cắt một cân thịt!”
Y Sinh nhìn về Trần Ninh nói: “Được!”
Đặng Hải Vinh nói thêm: “Chú ý chỉ cắt của hắn ta một cân thịt, mà phải từng nhát tứng nhát cát một, mỗi một đao cắt một lạng thịt, tổng cộng cắt mười lần dao.”
“Hơn nữa, sau khi cắt xong, hăn không được chêt, cũng không được ngất đi, tôi muốn nhìn cái dáng vẻ sống không được mà chết không xong của hắn ta.”
Lời nói của Đặng Hải Vinh, khiến cho tất cả người của nhà họ Tống sắc mặt đều tái nhọt.
Y Sinh lại giống như đang làm ảo thuật, trong tay một cái mỏng nhỏ, lóe lên ánh sắc bén của cao dao phẫu thuật.
Hắn nhe răng cười nói: “Nhất định dựa theo sự dặn dò của ông chủ hoàn thành, với lại tôi nhất định không để hắn ta chết hoặc ngất đi.”
“Vì tôi thích nghe người khác kêu thảm thiết dưới lưỡi dao của tôi, đây là âm thanh hay nhát trên thế gian này.”
Trần Ninh nghe xong, ánh mắt lộ ra một tia sáng lạnh.
Loại ác ma tâm lý biến thái như này, không nên tồn tại trên đời này.
Y Sinh chú ý đến biến hóa sắc mặt của Trần Ninh, cười khặc khặc đắc ý nói: “Hắn ta sợ rồi, sắc mặt biến đổi rồi. Ha ha, hoảng sợ rồi, kêu thảm lên đi, tiểu tử!”
Y Sinh nói xong, thân hình hành động rồi.
Tốc độ cực kì nhanh, nhanh đến mức mọi người đều không nhìn thấy gì.
Chỉ có thể nhìn thấy một tàn hình mờ nhạt trùng trùng điệp điệp, đánh về phía Trần Ninh.
Cây dao phẫu thuật trong tay Y Sinh, sắc bén gọt vào cánh tay phải của Trần Ninh.
Hắn đã qua sự tính toán hoàn mĩ, một lượt đao vung ra, vừa lúc có thể từ cánh tay của Trần Ninh lấy ra một lạng thịt.
Nhưng, khiến hắn không nghĩ tới được là, chính mắt nhìn thấy lúc con dao phẫu thuật chạm vào cánh tay Trần Ninh. Trần Ninh lập tức tránh ra chỗ khác.
Con dao sắc bén của hắn ta, cuối cùng cũng cắt vào trên thân cây ngô đồng.
Hăns ta hét nhỏ một tiếng, lấy thêm sức lực, lưỡi dao sắc giống như cắt đậu phụ, cứ vậy mà đem cây ngô đồng chặt đút.
Cây ngô đồng ầm ầm đỗ xuống đất!
Người của nhà họ Tống đều cực kỳ hoảng sợ, chỉ dùng một con dao phẫu thuật bé nhỏ, lại có thể cắt đứt cây ngô đồng.
Thực lực của tên Y Sinh này, cũng thật qua khủng khiếp rồi!
Y Sinh một lượt cắt đứt cây ngô đồng, nhưng đột nhiên phát hiện, Trần Ninh đã tránh ở sau lưng hắn ta. Hắn cũng không quay đầu, một dao chắp sau lưng, hướng về phía ngực Trần Ninh gọt.
Chiêu này, chính là tuyệt kĩ độc môn của hắn, gọi là thủ câu.
Đánh bắt ngờ, làm gì ở đâu cũng thuận lợi.
Vậy mà, khi đối phó với Trần Ninh, lại thất bại.
Trấn Ninh khi dao phẫu thuật cách ngực anh chỉ vài mili mét, đã giơ tay mắm lấy cán dao trong cổ tay của đối phương.
Y Sinh vô cùng hoảng sợ hét: “Anh!”
Lời chưa nói hết, Trần Ninh bàn tay năm ngón dung lực.
Răng rắc, một tiếng xương gãy giòn tan vang lên.
Xương tay phải của Y Sinh, cứng nhắc như vậy mà lại bị Trần Ninh bóp nát rồi.
Tiếng kêu thảm thiết của Y Sinh vọng lên.
Trần Ninh ra tay liên tụ!
c Răng rắc răng rắc răng rắc, âm thanh của xương cốt vỡ vụn vang lên không dút.
Xương ở tay chân Y Sinh, tất cả đều bị Trần Ninh bóp nát, đến cả xương sống thắt lưng cũng bị Trần Ninh một chân đá gãy.
Y Sinh bắt đầu kêu thảm thiết hơn nữa, sau cùng tiếng kêu dần dần yếu đi.
Nhưng mà xương tay chân đều gãy, xương sống ở thắ lưng cũng bị đá gãy, khiến hắn giống như con chó già bị gãy hết xương lưng, ngã xuống mặt đất kêu gào trong sự đau khổ tuyệt Vọng…
Trần Ninh thờ ơ nhìn Y Sinh đang sống dở chết dở, điềm nhiên nói: “Anh không phải thích hành hạ người khác đến chết sao, thích lắng nghe tiếng kêu thảm thiết của người ta lắm sao?”
“Bây giò cho anh thử mùi vị này, cứ từ từ mà thưởng thức tiếng kêu thảm thiết của bản thân mình đi!”
Tất cả mọi người trong hội trường, đều khiếp sợ nhìn Trần Ninh.
Rõ ràng mọi người không thể tưởng tượng được, Y Sinh một trong tứ đại chiến tướng của nhà họ Đặng, lại bị Trần Ninh bạo ngược trở lại.
Đặng Hải Vinh quan sát Trần Ninh từ trên xuống dưới, nhận định một chút. Hắn híp mắt lại nói: “Tiểu tử, chẳng trách anh lại ngông cuồng đến vậy, thì ra là cũng có ít võ công, là do tôi đánh giá thấp anh rồi?”
Hắn ta nói xong, liền quay sang bên cạnh hỏi ba vị chiến tướng còn lại: “Các người ai đi lấy tính mạng hắn ta?”
Câu Tử, Cuồng Ngưu vói cả U Linh ba người đều không trả lời.
Trần Ninh thản nhiên nói: “Cùng nhau lên đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi.”
Đặng Hải Vinh giận dữ đáp: “Quá ngông cuồng rồi, Câu Tử, Cuỗồng Ngưu, U Linh, các người cùng lên đánh đi, cho hắn ta hồi hận vì đã đến thế giới này.”
Danh Sách Chương: