Trần Ninh ôm con gái, dẫn theo Đồng Kha cùng với Tần Xương và những người khác lên tàu khu trục số hiệu Giang Nam.
Trên chiến hạm những người lính hải quân xếp hàng ngay ngắn, nhìn thấy Trần Ninh, động tác đều tăm tắp như một, giơ tay hành lễ với Trần Ninh.
Con gái trong lòng Trần Ninh, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé ửng hồng vì hưng phần.
Cô bé học được cách các em học sinh chào các chú bộ đội trên TV, giơ bàn tay bé nhỏ lên, chào các chú bộ đội hải quân xung quanh một cách nghiêm túc rồi lanh lảnh nói: “Chào các chú!”
Đồng Kha đứng bên cạnh Trần Ninh mặt cũng tràn đầy kích động, trong lòng đắc ý nghĩ: “Đây chính là anh rễ của tôi, thật là quá lợi hại rồi.”
Ngược lại, Trần Ninh vẫn vô cùng bình thản, khẽ gật đầu với những người lính xung quanh.
Lúc này, Lưu Chấn Bình một thân quân phục oai phong, lẫm liệt xuất hiện cùng với một đám thủ hạ.
Lưu Chắn Bình nhìn thấy Trần Ninh mặc một bộ quần áo bình thường, còn ôm theo con gái, dẫn theo người nhà thì có chút ngơ người: *A, Trần thiếu tướng, tại sao anh lại ăn mặc tùy tiện như liền vậy liền đến đây rồi nha.”
Trần Ninh cười nói: “Ha ha, đây là trần nhà Lưu tướng quân, tôi chỉ là đến tham dự lễ hội, không thể ăn mặc đẹp quá cướp hết ánh hào quang của chủ nhà chứ.”
Trần Ninh là thiếu tướng Bắc Cảnh, Lưu Chấn Bình là thiếu tướng Giang Nam.
Hôm nay là lễ hội hải quân của quân đội Giang Nam, Trần Ninh không muốn tranh ánh hào quang của Lưu Chấn Bình, anh cũng không muốn khoa trương múa võ.
Vì vậy, anh mới ăn mặc bình thường như vậy, hơn nữa chút xíu Trần Ninh cũng không có ý định lộ diện trước phóng viên với truyền thông.
Lưu Chấn Bình cười lắc đầu: “Tôi với cậu đều là vì quốc gia phục vụ, nào có phân chủ với khách? Có điều tôi nhìn cậu là không muốn cho mọi người biết.”
Tống Thanh Thanh trong lòng Trần Ninh mở to đôi mắt nhìn Lưu Chắn Bình, hiếu kì hỏi: “Bố ơi, chú ấy là ai vậy, trông rất là oai phong nha.”
Trần Ninh cười quở trách: “Không được vô lễ, mau gọi bác tướng quân.”
Lưu Chấn Bình lại nói: “Gọi bác là được rồi.”
Trần Ninh đưa con gái cho Đồng Kha để Đồng Kha đưa con gái xuống thuyền quay lại khu vực VỊP.
Sau đó, anh liền cùng Lưu Chấn Bình rời đi.
Lúc này, trên tất cả boong tàu của quân cảng, các chiến sĩ hải quân đều đã xếp hàng dài.
Trong căn cứ hải quân, 10 vạn chiến sĩ chia làm mười đội dựa theo sự lạnh đạo của trưởng quản mà tập hợp đứng ngay ngắn dưới ánh mặt trời chói chang.
Xa hơn một chút là khu vực xem VỊP với gần một nghìn khách mời đại diện cho mọi tầng lớp trong xã hội.
Xa hơn nữa chính là khu vực xem lễ phổ thông, có trên vạn người dân may mắn đang đứng xem lễ.
Càng xa hơn nữa về phía bãi biển, hàng tăm nghìn người vô cùng đông đúc. Đây là những người nghe danh mà đến nhưng lại không có cách nào để vào trong xem được.
Bọn chỉ chỉ đành đứng ở nơi thật xa, nhìn về phía bên trong, âm thầm chú ý.
Vinh dự nhất là gia đình Đường Bắc Đầu, ông ta thể cùng quản gia Đường Tam Tài và con trai Đường Thiên Ky còn cả con gái Đường Hải Tâm, lúc này đã lên tàu khu trục hiệu Giang Nam, cùng với đông đảo quan nhân đứng một chỗ, xúc động chờ đợi sự xuất hiện của Lưu tướng quân và thiếu tướng.
Ngay sau đó, Lưu Chắn Bình xuất hiện.
Anh cười bước đến trước micro, đối diện với những quân nhân, hơn 10 vạn chiến sĩ và những người dân đến dự lễ bắt đầu nói.
“Kính chào các vị quan nhân, chiến sĩ, các vị khách quý, rất vui có thể cùng mọi người chứng kiến cảnh tượng thiêng liêng này, khu trục hạm Giang Nam chính thức đi vào hoạt động…”
Lưu Chấn Bình là người có tính cách cương trực, phong cách làm việc kiên quyết, mạnh mẽ.
Lần phát biểu này của anh ngăn gọn, chỉ vỏn vẹn mười phút nhưng đã thu hút toàn bộ quan khách và chiến sĩ, còn có quần chúng đứng xem ở phía xa xa đồng loạt vỗ tay không ngừng, một đọt rồi lại thêm một đọt.
Lưu Chấn Bình giơ tay ý muốn mọi người ngừng vỗ tay, cười nói: “Hôm nay vẫn còn một nhân vật vô cùng quan trọng đến với căn cứ của chúng ta để cùng chúng ta chứng kiến thời khắc quan trọng này.”
“Anh là một trụ cột của tổ quốc, chiến thần Trung Hoa, thiếu tướng Bắc Cảnh, mọ người hãy nổ một tràng võ tay nhiệt liệt chào đón vị thiếu tướng này.”
Lời Lưu Chấn Bình vừa nói ra, tất cả quan khách đến dự lễ đều đồng loạt vỗ tay, vô cùng phấn khích.
Bên trong căn cứ, hơn 10 vạn chiến sĩ và chiến sĩ hải quân trên những con tàu không khỏi đồng thanh hô vang: “Chiến thần, chiến thần…”
Trên tàu khu trục hiệu Giang Nam, nhóm người sĩ quan quân đội và gia đình Đường Bắc Đầu ai cũng phấn khích, hào hứng chờ đợi sự xuất hiện của vị thiếu tướng này.
Đường Bắc Đầu lo lắng đến nỗi lòng bàn tay đỗ mồ hôi.
Nhưng vào lúc này, quản gia Đường Tam Tài đứng bên cạnh ông thấp giọng nói: “Lão gia, đã 12h rồi.”
“Có lẽ bên đảo Sư Tử, Trần Ninh đã đem thuộc hạ đến cùng ba vạn đồ đệ của Đường gia chúng ta quyết đấu, ngài có gì đặc biệt căn dặn, giao phó cho Lục Thương Thiên không ạ?”
Đường Bắc Đầu ông còn đang hào hứng chờ thiếu tướng xuất hiện đây này, ông ta mất kiên nhẫn nói: “Thiếu tướng sắp xuất hiện rồi, ngươi vội vội vàng vàng cái gì? Ngươi tự phân phó Lục Thương Thiên đi, bảo hắn giết sạch đám người Trần Ninh cho ta, một tên cũng không được sót.”
Đường Tam Tài gật đầu: “Rõ, tôi sẽ đi gửi tin thông báo cho Lục Thương Thiên.”
Sau hơn 10 gương mặt, thiếu tướng mà quần chúng mong đợi cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt bọn họ.
Trần Ninh bị Lưu Chấn Bình mạnh mẽ yêu cầu, lúc này đã thay một bộ đồ khác, mặc lên bộ quân phục, còn là quân trang của thiếu tướng.
Quân hàm là một thanh kiếm sắc bén và một ngôi sao vàng.
Vô cùng khí thế oai phong lẫm liệt.
Bùm Tắt cả quan khách nhìn thấy Trần Ninh đều vô cùng phấn khích.
Như nhìn thấy thần tượng trong lòng họ, điên cuồng gào thét danh hiệu của chiến thần.
Không khí lúc này so với khi Lưu Chấn Bình lên nói còn sục sôi, điên cuồng hơn.
Có điều, khán giả ở khu vực quan sát quá xa, cho dù có dùng kính viễn vọng cũng chỉ nhìn được hình dáng của Trần Ninh.
Còn về diện mạo của Trần Ninh chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ ảo ảo.
Vì vậy, gia đình Tống Sính Đình và gia đình Tống Thanh Tùng lúc này chỉ vỗ tay cùng những người xung quanh.
Nhưng bọn họ không biết rằng, chiến thần mà bọn họ cỗ vũ thực ra chính là Trần Ninh.
Có điều, có một số gia đình may mắn được lên thuyền, giờ phút này không cần dùng kính viễn vọng cũng có thể chiêm ngưỡng vẻ đẹp anh tú của Trần Ninh ở khoảng cách gần.
Đường Bắc Đâu, Đường Thiên Ky và Đường Tam Tài đều chưa gặp Trần Ninh, nhưng Đường Hải Tâm đã gặp qua rồi, hơn nữa còn bị Trần Ninh tát một lần.
Lúc này nhìn thấy Trần Ninh, bùm, cô kinh ngạc đến chuáng váng, đầu óc tê tái, sác mặt trắng bệch, chút nữa là quỳ xuống đất.
Cô run rẫy nói: “Trời ơi, là anh ta, anh ta là thiếu tướng, chúng ta xong thật rồi…”
Đường Bắc Đầu nghe vậy liền kinh ngạc hỏi: “Con gái, con quen thiếu tướng?”
Đường Hải Tâm khuôn mặt xám xịt, sợ hãi nói: “Quen, mọi người cũng biết. Anh ta chính là kẻ thù của Đường gia chúng ta, hung thủ giết anh hai, người mà chúng ta muốn giết thật nhanh, Trần Ninh.”
Trần Ninh? Rằm! Mấy người Đường Bắc Đầu nghe vậy, như sét đánh ngang tai, tất cả đều ngơ ngác, sững sờ.
“Trần Ninh là thiếu tướng?”
Đường Thiên Ky trực tiếp quỳ xuống đất, người run lên, mồ hôi rơi như mưa.
Đường Tam Tài hai chân run run, một dòng nước theo quần anh ta chảy ra, anh ta sợ đến đái ra quần.
Đường Bắc Đầu thau đổi sắc mặt, cảm thấy như huyết áp đột nhiên cao, trời đất quay cuồng, ánh mặt trời gay gắt, suýt chút nữa thì nôn ra một ngụm máu.
Trần Ninh lạnh lẽo liếc nhìn Đường Bắc Đầu một cái, sau đó trong ánh mắt tuyệt vọng của người nhà họ Đường, đi đến trước micro, trầm giọng nói: “Chào tất cả mọi người, tôi là thiếu tướng Bắc Cảnh, rất may mắn có thể cùng mọi người chứng kiến thời khắc trọng đại tàu khu trục hiệu Giang Nam ra khơi.”
“Người dân có được cuộc sống bình yên, đó là nhờ có trọng trách của người quân nhân, là một người quân nhân, tôi vô cùng tự hào.”
“Vào giờ phút này, tôi cũng khuyến khích tất cả các sĩ quan và binh sĩ ở Giang Nam hãy trung thành với nguyện vọng ban đầu của họ, tiến lên và tiêu diệt mọi kẻ thù!”
Khi Trần Ninh nói đến tiêu diệt mọi kẻ thù, anh như vô ý mà cố ý liếc nhìn Đường Bắc Đầu.
Đường Bắc Đầu cả người run lên, hắn biết Đường gia bọn họ sắp rơi vào địa ngục.
Danh Sách Chương: