La Địch được hai thuộc hạ đỡ dậy hoảng loạn bỏ chạy.
Thạch Thanh và thủ hạ của anh ấy cũng sợ hãi rút lui.
Hiện trường vốn có 50 bàn khách cũng không còn quá nửa, nhiều người lặng lẽ rời đi trong lúc La Địch dở trò.
Bây giờ những người còn lại đều là người thân, bạn bè và học sinh có mối quan hệ tốt nhát với Trương Cư Trung.
Trương Cư Trung nhìn khách khứa thưa thót, lại nhìn không khí vắng vẻ của hiện trường, thở dài, bảo cho quản lý khách sạn chuẩn bị khai tiệc.
Ông ấy bảo Trần Ninh và Trương Tĩnh ngồi xuống cùng mình, sau đó cười nhạt nói với Trần Ninh: “Không ngờ lại gặp phải chuyện như thế này.
Hôm nay khiến Tiểu Ninh xem chuyện cười rồi.
Bữa tiệc sinh nhật này cũng trở nên vắng vẻ, Tiểu Ninh nếu không chê có thể cùng thầy uống hai ly không?”
Trần Ninh nhìn cảnh yến tiệc vắng vẻ, khách khứa thưa thớt.
Anh cười nói: “Thưa thầy, thầy gieo mầm ươm cây khắp thiên hạ, bằng hữu như mây, sao có thể vắng vẻ được? Em nghĩ có rất nhiều khách quý đang trên đường đến rồi.”
“Chúng ta chờ một lát, chờ khách quý tới rồi hãy khai tiệc.”
Trương Cư Trung, Trương Tĩnh và những người khác nghe xong đều sững sờ, trong lòng nghĩ rằng khách đã đến hết từ lâu, đã đến giờ khai tiệc rồi, đợi lát nữa cũng sẽ không có ai đến đâu.
Trương Cư Trung mặc dù cảm thấy sẽ không có khách đến nữa nhưng vẫn chiều theo ý của Trần Ninh, cười khô khan: “Được, vậy đợi đi, ngộ nhỡ còn có vị khách quý nào khác tới!”
Là đội trưởng hộ vệ của Trần Ninh, Điển Chử đã đi theo Trần Ninh nhiều năm nên vẫn có thể đoán được một hai tâm tư của Trần Ninh.
Anh biết ngay rằng Trần Ninh muốn ân sư tổ chức tiệc sinh nhật phải có khách quý đầy nhà, đông đủ như mây!
Vì vậy, anh nhẹ nhàng đứng dậy, đi đến hành lang bên ngoài không có ai, gọi một cuộc điện thoại: “Sinh nhật lần thứ sáu mươi của ân sư thiếu gia, thiếu gia không muốn tiệc sinh nhật của ân sư vắng vẻ …”
Chưa đầy mười phút, một chiếc Volkswagen Passat đã dừng trước khách sạn.
Cục trưởng cục giáo dục Vương Mai xuống xe cùng một thư ký.
Nhìn thấy Vương Mai, Trương Cư Trung vội vàng mang theo Trần Ninh và Trương Tĩnh cùng những người khác đến chào hỏi, ông ấy ngạc nhiên nói: “Trời ơi, xem ai đến đây, chính là cục trưởng cục giáo dục thành phố Trung Hải Vương Mai, Vương cục trưởng đến rồi! “
Vương Mai nhìn Trần Ninh một cách kính trọng, sau đó mỉm cười và nói với Trương Cư Trung: “Thầy giáo Trương, tôi nghe nói hôm nay là sinh nhật lần thứ 60 của ông nên tôi đến đây để uống một ly mừng sinh nhật.
Có được chào mừng không?”
Trương Cư: Trung nhanh chóng nói: “Chào mừng, mời ngài vào đi, cục trưởng Vương thật sự là khách quý!”
Lúc này, bên ngoài có thêm hai chiếc Audi a6.
Thành chủ Chu Nhược Thụ xuống xe cùng một nhóm cán bộ lãnh đạo.
Trương Cư Trung ngần ra, sau đó chạy nhanh tới gặp ông ấy, giọng nói hưng phán run rấy: “Chu thị tôn, sao ông lại tới đây?”
Chu Nhược Thụ mỉm cười tao nhã: “Tôi được biết hôm nay là sinh nhật của ông, thầy giáo Trương, tôi đến đây để chúc mừng sinh nhật ông.”
Trương Cư Trung choáng váng!
Trương Tĩnh và người thân, bạn bè có mặt tại hiện trường cũng rất sốc.
Thành chủ đích thân đến chúc mừng thầy giáo Trương, thầy giáo Trương hóa ra lại có mặt mũi như vậy!
Trương Cư Trung được ưu ái mà kinh ngạc, khuôn mặt già nua đỏ bừng hưng phần, nhanh chóng nói: “Đa tạ, đa tạ.
Thật vinh hạnh cho tiểu lão, mời Chu thị tôn cùng các vị lãnh đạo vào đi.”
Mọi người đang chuẩn bị đi vào!
Đột nhiên một chiếc xe hongqi khác và năm chiếc xe jeep chạy đến.
b Một người đàn ông trung niên vóc dáng cao thăng mặc thường phục đi cùng một toán lính.
Có người thốt lên: “Trời ơi, chính là tổng tư lệnh quân khu Trung Hải của chúng ta, Vương Đạo Phương thiêu tướng đang „m tới.
Vương tướng quân!
Lúc này, Trương Cư Trung không còn có thể diễn tả được sự bàng hoàng, thật là sốc.
Vương Đạo Phương kính cẩn chào Trần Ninh trước, sau đó nói với Trương Cư Trung: “Thầy Trương, Vương mỗ được biết hôm nay là sinh nhật của thầy, nên tôi đến mời thầy uống một ly.
Xin thứ lỗi cho sự đột ngột của tôi.”
Trương Cư Trung và Trương Tĩnh không ngố!
c Phải có lý do cho sự xuất hiện đột ngột của nhiều lãnh đạo và người đứng đầu thành phố Trung Hải để mừng sinh nhật cho ông ấy như vậy.
Họ nhìn thấy Vương Đạo Phương kính cần chào Trần Ninh, mở miệng là Trần tiên sinh.
Hồi tưởng những gì vừa rồi Trần Ninh nói, đợi lát nữa có thể có khách quý tới.
Trương Cư Trung trong lòng hiểu rõ những nhà lãnh đạo chính trị và quân sự này đến đây đều là vì nễ mặt của Trần Ninh.
` ï Nhất thời, mọi người nhìn Trần Ninh bằng ánh mắt càng thêm khác thường.
Nếu vừa rồi Trần Ninh mua một tiệm vàng tặng cho Trương Cư Trung thì chỉ cho thấy sức mạnh tài chính của Trần Ninh.
Mà bây giờ Trần Ninh có thể để nhiều lãnh đạo đến dự sinh nhật Trương Cư Trung thì lại cho thấy sức mạnh chính trị đáng kinh ngạc của Trần Ninh.
Tất cả mọi người nhìn Trần Ninh với vẻ mặt kinh ngạc, hóa ra là Trần Ninh vừa có tiền vừa có quyền đến vậy!
Chẳng bao lâu, chủ và khách đã vào chỗ ngồi và bữa tiệc bắt đầu.
Vô số lãnh đạo thay nhau nâng cốc chúc mừng Trương Cư Trung, khiến Trương Cư Trung càng thêm đỏ mặt.
Bất tri bất giác, Trương Cư Trung đã hơi say.
Ông ấy nắm tay Trần Ninh, xúc động nói: “Tiểu Ninh, em là học sinh đắc ý nhất của thầy hồi đó.
Em thực sự có triển vọng và đã không làm thầy thất vọng”.
Trần Ninh cười nói: “Tất cả đều là công lao dạy dỗ tốt của thầy năm đó.”
Trương Cư Trung vừa cố ý vừa vô ý hỏi: “Thầy xem cậu, sự nghiệp của cậu nhất định thành công, cho nên thầy muốn hỏi cậu đã có gia đình chưa, kết hôn chưa?”
Một câu này!
Nhiều người nhìn Trần Ninh, đặc biệt là Trương Tĩnh đều trở nên căng thẳng không thể giải thích được, trộm nhìn chằm chằm vào Trần Ninh.
Trần Ninh cười nói: “Sư phụ, học trò đã lấy vợ rồi, hiện tại con gái đã năm tuổi.”
Cái gì!
Trương Cư Trung chết lặng khi nghe điều này!
Trương Tĩnh càng thất vọng!
Trương Cư Trung thở dài: “Ôi, hồi đó tôi đã tính gả con gái cho cậu rồi để cậu là con rễ.
Thật đáng tiếc, thật đáng tiếc!”
Chu Nhược Thụ biết mối quan hệ của Trần Ninh và Tống Sính Đình ngọt như mật nên nhanh chóng nói: “Vợ chồng Trần tiên sinh quan hệ rất tốt, giống như một đôi thần tiên vậy.”
“Tôi nghĩ lệnh thiên kim của thầy Trương chỉ cần thành thật là sẽ lấy được tình cảm của người khác.
Với ngoại hình và tài năng của Trương tiểu thư rất dễ tìm được một người con rễ tốt.”
Nghe vậy, Trương Cư Trung nhanh chóng nói: “Ha ha, đúng, đúng, đúng!”
“Tiểu Ninh đã kết hôn rồi, lão phu không nên nhắc tới những chuyện cũ này, tôi sẽ phạt chính mình một ly.”
Mọi người uống hết ly này đến lý khác rất lâu thì bữa tiệc mới tàn.
Sau khi khách khứa rời đi, Trần Ninh đích thân chở Trương Cư Trung và Trương Tĩnh về nhà.
Trương Cư Trung say khướt, vừa nằm xuống là lăn ra ngủ.
Trần Ninh nói với Trương Tĩnh: “Chăm sóc tốt cho thầy, tôi đi trước.”
Trần Ninh nói xong xoay người rời đi.
“Đứng lại!”
Trương Tĩnh gọi Trần Ninh, vẻ mặt phức tạp nhìn theo bóng lưng Trần Ninh.
Trần Ninh xoay người cười nhẹ: “Tiểu Tĩnh, còn chuyện gì không?”
Trương Tĩnh cắn môi run giọng hỏi: “Có phải tôi trong mắt anh không có chút ưu điểm nào không?”
Trần Ninh nở nụ cười: “Làm sao có khả năng, cô nhìn rất xinh đẹp đáng yêu.
Ngoại trừ tính tình ương ngạnh cùng lòng tự tôn hơi mạnh mẽ thì cô không có khuyết điểm.”
Ánh mắt Trương Tĩnh phức tạp, cô ta nói: “Nếu tôi đã không tệ như vậy thì vì sao anh chưa từng thích tôi?”
DÌ Trần Ninh dở khóc dở cười: “Ngốc quá, tôi vẫn luôn coi cô như em gái.”
Trần Ninh nói xong lại nhẹ nhàng nói: “Kỳ thật tôi không tốt như vậy, hơn nữa chúng ta cũng không thích hợp.
Trong suy nghĩ của tôi cô chỉ là em gái của tôi.”
“Một ngày nào đó, cô sẽ gặp được bạch mã hoàng tử chân chính của mình, tạm biệt.”
Trần Ninh nói xong xoay người rời đi.
Trương Tĩnh nhìn bóng lưng Trần Ninh biến mắt, thở dài buồn bực trở vào nhà..
Danh Sách Chương: