Tất cả mọi người đều kinh ngạc, cảnh tượng trước mắt hoàn toàn khác xa những gì họ tưởng tượng.
Rõ ràng Trần Ninh đáng lẽ phải là người ngã trong vũng máu, làm sao bây giờ lại biến thành Chúc Chí Kiệt.
Lưu Hạ là người đầu tiên phản ứng lại, vừa kinh ngạc vừa tức giận nói: “Hay cho anh, đã vào phòng giam mà còn không thành thật. Người đâu, mau còng tay anh ta cho tôi!”
Lý Cường nghe thấy Lưu Hạ nói vậy thì lập tức ra lệnh cho người của mình còng tay Trần Ninh lại.
Nhưng lúc này Trần Ninh lại đẩy mấy người đang đấm bóp cho anh ra, đứng lên khẽ cười nói: “Tôi còn cho rằng các anh bắt tôi đến đây để dở trò gì hay ho lắm cơI”
“Thật không ngờ cũng chỉ chơi được đến thế này. Tôi sẽ không cùng các anh chơi đùa phần còn lại nữa. Trò chơi kết thúc.”
Lưu Hạ nghe vậy không nhịn được cười lạnh: “Ha ha, trò chơi vẫn chưa kết thúc, ngược lại chỉ mới bắt đầu, tiểu tử, anh chết chắc rồi.”
Lý Cường cũng nói theo: “Người đâu, mau bắt Trần Ninh lại còng vào.”
Trần Ninh nheo mắt nhìn Lý Cường: “Bọn họ không có lệnh bắt mà dám đến bắt tôi đã là phạm pháp rồi. Mà các anh biết phạm pháp mà còn giúp bọn họ phạm tội, các anh không sợ bị trừng phạt sao?”
ì Lý Cường nghe Trần Ninh nói vậy, ánh mắt có chút bối rồi.
Nhưng anh ta lập tức nhớ ra thân phận của Lưu Hạ, còn có đằng sau Lưu Hạ là Giang Nam vương Đường Bắc Đầu nên lập tức tự tin và bình tĩnh lại.
Anh ta thậm chí còn bỏ qua sự có mặt của hai người ngoài là Tống Sính Đình và Đồng Kha, nhếch mép nói với Trần Ninh: “Trừng phạt, ở đây tôi là người lớn nhất, toàn bộ đều phải nghe theo lời tôi. Dù tôi có giết anh ở đây thì anh có tin là anh cũng không làm gì được không?”
“Tôi không tin!”
Lý Cường vừa nói xong thì một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ phía sau họ.
Lý Cường và những người khác đều sửng sốt, mọi người cùng nhau quay đầu lại thì phát hiện phía sau có một nhóm người.
Đó là một người đàn ông trung niên có khuôn mặt chữ Điền, mặc một chiếc áo khoác đen dẫn đầu.
Lý Cường nhìn thấy người đàn ông có khuôn mặt chữ Quốc thì lập tức mở to hay mắt, lạc giọng nói: “Cục phó Ngưu, sao ngài lại đến đây?”
Hóa ra người tới không phải là ai khác mà chính là cục phó thứ hai, Ngưu Lập Châu.
Ngưu Lập Châu có thể nói là sếp trực tiếp của Lý Cường. Lý Cường vừa mới nói rằng hắn ta là người lớn nhất ở đây, tất cả đều phải nghe theo lời hắn, thật không ngờ rằng Ngưu Lập Châu sẽ xuất hiện.
Ngưu Lập Châu mang theo hàng chục thuộc hạ được trang bị vũ khí đầy đủ đến, ông ta nhìn Lý Cường đang mang vẻ mặt kinh hãi, lạnh lùng nói: “Ha ha, tôi mà không đến thì còn không biết cậu đang huênh hoang ở đây đấy, mở miệng khép miệng đều nói muốn giết ai thì người đó phải chết. So với Ngưu Lập Châu tôi còn trâu bò hơn! “
Lý Cường mồ hôi nhễ nhại đầy đầu, run giọng nói: “Cục phó Ngưu, tôi nào có khẩu khí như vậy, chỉ là nói vui thôi…”
Lúc này Lưu Hạ bước tới, mỉm cười nói với Ngưu Lập Châu: “Chào Ngưu ca, tôi là Lưu Hạ đến từ tỉnh lị.”
Lưu Hạ vừa nói vừa đưa tay về phía Ngưu Lập Châu, định bắt tay với ông.
Hai người là những người thuộc cùng một tuyến, cũng được coi là ngang nhau về cấp bậc.
Tuy nhiên, Lưu Hạ cảm thấy rằng hắn ta đến từ tỉnh lị, Ngưu Lập Châu chẳng qua chỉ là chủ của một nơi nên trong lòng hắn ta cảm thấy mình cao hơn Ngưu Lập Châu một cái đầu, cũng cảm thấy rằng Ngưu Lập Châu nên lịch sự với hắn.
Nhưng điều mà hắn không ngờ tới là Ngưu Lập Châu cũng không thèm nhìn hắn ta mà đi thẳng qua trước mặt hắn ta về phía Trần Ninh, cung kính nói: “Trần tiên sinh, cậu không sao chứt”
Nụ cười trên mặt Lưu Hạ lập tức đông cứng lại, bàn tay đang dang ra của hắn ta lúng túng lở lửng trong không khí.
Ngưu Lập Châu này dám không cho hắn ta thể diện, ngược lại còn cung kính với Trần Ninh như vậy sao?
Trần Ninh mỉm cười bắt tay Ngưu Lập Châu: “Không cần quan tâm, tôi không sao. Chỉ là tôi đã bị đối xử không công bằng. Tôi hy vọng cục phó Ngưu có thể làm chủ cho tôi.”
Ngưu Lập Châu không ngờ một đại nhân vật như Trần Ninh lại muốn bắt tay với mình, mặt đỏ bừng hưng phấn nói: “Trần tiên sinh yên tâm, tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm túc.”
Trần Ninh cười và giải thích việc mấy người Lưu Hạ không có lệnh bắt giữ mà vẫn bắt anh.
Anh cũng nói hết chuyện Lý Cường tiếp tay cho kẻ ác.
Ngưu Lập Châu nghe xong sầm mặt xuống, quay đầu nhìn Lưu Hạ và Lý Cường lạnh lùng hỏi: “Những gì Trần tiên sinh nói có phải là thật không?”
Lý Cường sớm đã mò hôi đầy đầu, ấp a ấp úng không nói nên lời.
Sau đó Lưu Hạ nói: “Ngưu ca, Trần Ninh là một nghỉ phạm hình sự. Về lệnh bắt, tôi sẽ giải thích riêng cho ông sau. Vấn đề nội bộ của chúng ta nên được giải quyết trong nội bộ. Không nhất thiết phải làm rối lên trước mặt một nhóm người ngoài, đúng không?”
: Câu này Lưu Hạ đã ám chỉ một cách nhẹ nhàng răng Ngưu Lập Châu đừng làm loạn chuyện này lên.
Các vấn đề nội bộ nên được giải quyết riêng trong nội bộ.
Ngưu Lập Châu không chút nễ mặt, lạnh lùng quát: “Đừng nói vòng vo với tôi. Tôi đang hỏi cậu, các cậu bắt Trần tiên sinh có giấy tờ liên quan không? Có lệnh bắt không?”
Lưu Hạ tức giận nói: “Không có, tôi nói này Ngưu Lập Châu, lẽ nào ông không hiểu đôi khi phải linh hoạt khi truy bắt tội phạm sao? Bị bắt trước khi có lệnh bắt giữ là chuyện bình thường…”
Ngưu Lập Châu chen vào: “Đây là biết luật mà vẫn phạm luật!”
Đám người Lưu Hạ nghe thấy vậy thì đều mở to mắt, bọn chúng ý thức được rằng Ngưu Lập Châu muốn đến làm thật!
Quả nhiên Ngưu Lập Châu nói tiếp: “Các người ở trong địa bàn của tôi, biết luật mà vẫn phạm luật. Người đâu, bắt tất cả đám người Lưu Hạ lại.”
Lưu Hạ và máy tên thủ hạ của hắn ta vừa sợ hãi vừa tức giận: “Các người dám?”
Ngưu Lập Châu hừ lạnh: “Chúng ta hành động dựa theo pháp luật. Nào có gì không dám, bắt lấy chúng.”
Ngưu Lập Châu là có chuẩn bị rồi mới tới, phía sau ông còn mang theo năm mươi thủ hạ xuất sắc.
Ngay sau khi ông hạ lệnh, hàng chục thuộc hạ này đồng loạt.
xông lên, dùng thủ đoạn sắm sét thẳng tay bắt giữ Lưu Hạ và đám người của hắn ta.
Lưu Hạ xấu hỗổ gầm lên: “Ngưu Lập Châu, mày thật to gan.
Cũng dám bắt cả những người từ tỉnh xuống như chúng tao, mày hãy đợi mà lãnh hậu quả đi.”
Ngưu Lập Châu lạnh lùng ra lệnh: “Tìm phòng giam lớn hơn giam bọn họ lại trước.”
Ngay sau đó, Lưu Hạ và đám người của hắn ta đều bị nhốt trong một phòng giam gần đó.
Ngay sau khi nhóm của Lưu Hạ bị nhốt, tám người đàn ông vạm vỡ mặc vest bước đi chỉnh tề xuất hiện.
Tám người đàn ông này là tám người mạnh nhất trong đội vệ binh của Trần Ninh, được gọi là Bát Hỗ Vệ.
Mấy người Bát Hỗ Vệ này đều cao to, cơ bắp cuồn cuộn.
Bộ đồ đen trên người họ đang mặc thực sự mang một hiệu ứng hình ảnh giống như áo giáp màu đen.
Tám người bọn họ bước đến khiến cho mọi người ở hiện trường thấy được khí thế uy phong như hàng nghìn hàng vạn binh mã.
Mọi người ở hiện trường kinh ngạc nhìn tám người mặc vest này đoán già đoán non.
Ngưu Lập Châu vẫn giữ được sắc mặt như bình thường nói với thuộc hạ: “Cử tám người này vào phòng giam của Lưu Hạ.”
ˆ Mọi người ở hiện trường lại mở to mắt khi nghe vậy, đặc biệt là Lý Cường, hắn ta vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ: Chết tiệt, đây không phải là cách vừa rồi Lưu Hạ đối phó với Trần Ninh sao?
Cục phó Ngưu làm như vậy là muốn ra mặt cho Trần Ninh!
Không chỉ khiến Lưu Hạ và đồng bọn bị bắt, họ còn dùng cách thức gậy ông đập lưng ông đề xử chúng.
Tuy nhiên, Lưu Hạ và nhóm của hắn ta khá ít, hơn nữa đều đến từ đội điều tra tội phạm của tỉnh.
Tám người đàn ông mặc vest này có phải là đối thủ của Lưu Hạ không?
Sự nghỉ ngờ trong lòng Lý Cường rất nhanh đã có đáp án.
Bát Hỗ Vệ vừa được bố trí tiến vào phòng Lưu Hạ, cửa sắt vừa đóng lại thì bên trong đã vang lên tiếng đánh nhau.
Tiếng hét tê tâm liệt phế của Lưu Hạ cũng từ trong phòng giam Vọng ra.
Danh Sách Chương: