Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ông ta cười lạnh cầm lấy điện thoại di động, sau đó alo một tiếng.

Lục Thiếu Thông ở đầu dây bên kia nghe thấy giọng nói của Lưu Lai Đức, vẻ mặt mơ hò.

Đây cũng không phải là giọng của Đại đô đốc!
Lục Thiếu Thông nhíu mày: “Anh là aï2”

Lưu Lai Đức kiêu ngạo nói: “Anh đừng để ý tôi là ai, tôi không rãnh cùng anh nói nhảm, để cho lãnh đạo bộ phận của anh đến nhận điện thoại của tôi.”
Lục Thiếu Thông nghe vậy nhíu mày, đồng thời đáy lòng dâng lên một vẻ lửa giận.

Nhưng bởi vì không biết trước mắt đây là tình huống gì, ông ta chỉ có thể kìm nén lửa giận, trầm giọng nói: “Xin lỗi, lãnh đạo cao nhất của chúng tôi đây không có ở đây, hơn nữa cho dù ngài ấy ở đây, anh cũng không đủ tư cách để ngài ấy đến nhận điện thoại của anh.”
Lưu Lai Đức nghe vậy mở to hai mắt, kinh ngạc nói: “Ôi, thật sự là miều nhỏ âm phong lớn, nước cạn ba ba nhiều.”
“Thành phố Trung Hải nhỏ, lãnh đạo bộ phận nào kiêu ngạo như vậy, ngay cả điện thoại của tôi cũng dám không nhận?”
Lục Thiếu Thông lạnh lùng nói: “Có phải anh nhằm ở đâu rồi không, tôi đây là bộ phận Thủ đô, không phải bộ phận của thành phố Trung Hải.”
“Còn anh, rốt cuộc là ai?”
Bộ phận của Thủ đô!
Sắc mặt Lưu Lại Đức hơi thay đổi, vội vàng nói: “Tôi là Lưu Lai Đức của Bộ Giáo dục, bộ… bộ phận của anh là gì?”
Lục Thiếu Thông giận dữ nói: “Chúng tôi đây là phủ quân cơ Đại đô đốc, tôi là Lục Thiếu Thông, chủ nhiệm văn phòng phủ Đại đô đốc, Lưu Lai Đức lá gan anh lớn, dám chạy đến phủ Đại đô đốc chúng tôi làm hùm làm hổ, anh còn dám bảo Đại đô đốc chúng tôi tự mình nhận điện thoại của anh?”
Cái gì?

Lưu Lai Đức sợ tới mức cả người run lên, điện thoại di động thiếu chút nữa đều rơi xuống đắt.

Ánh mắt ông ta u oán nhìn thoáng qua Trần Ninh bên cạnh, muốn khóc không ra nước mắt, không phải nói người này là bảo vệ cửa của một bộ phận nào đó ở thành phố Trung Hải sao?
Sao đột nhiên biến thành phủ Đại đô đốc!
Ai không biết bây giờ Đại đô đốc như mặt trời ban trưa?
Tục ngữ nói Tể tướng môn đồng quan tam phẩm, có thể làm việc tại phủ Đại đô đốc, cho dù là nhân viên bình thường cũng không thể khinh thường.

Lưu Lai Đức đầu đầy mồ hôi, không ngừng khom lưng nói: “Lục tướng quân, hiểu lầm, chuyện này có chút hiểu làm…”
Lục Thiếu Thông lạnh lùng nói: “Rốt cuộc anh nói cái lời gì, Đại đô đốc chúng tôi là anh có thể đùa giỡn sao, Đại đô đốc anh cũng dám lấy ra đùa giỡn, đầu không muốn sao?”
Lưu Lai Đức nghe vậy, trong lòng muôn chêt đêu có.

Nếu như ông ta sớm biết bộ phận làm việc của Trần Ninh là phủ Đại đô đốc, đánh chết ông ta cũng không dám ở trong điện thoại khiến cho lãnh đạo nhà người ta đến nhận điện thoại.


Ông ta khóc không có nước mắt, run rẫy nói: “Hiểu làm, đây thực sự là một sự hiểu lầm.”
Lưu Lai Đức ít nhiều cũng coi như là người có chút thân phận, Lục Thiếu Thông cũng không muốn bắt chuyện này không tha, mà trầm giọng hỏi: “Điện thoại di động của anh đến từ đâu, chủ sở hữu điện thoại di động đâu, còn anh vì lý do gì gọi điện thoại tới đây?”
Ánh mắt Lưu Lai Đức phức tạp liếc mắt nhìn Trần Ninh bên cạnh, kiên trì nói: “Chủ nhân điện thoại di động ở bên cạnh tôi, là cậu ta gọi điện thoại, muốn tôi hỏi rõ bộ phận làm việc của cậu ta.”
Lục Thiếu Thông nghe vậy liền nhận ra cái gì, lạnh lùng nói: “Tôi thấy chuyện không đơn giản như vậy, rốt cuộc là chuyện gì, tốt nhát anh nên nói rõ ràng với tôi.”
Mở ra phủ Đại đô đốc, thậm chí vừa rồi lời nói còn vô tình mạo phạm Đại đô đốc.

Lúc này cả người Lưu Lai Đức run rẩy, mồ hôi như mưa, hơn nữa ở đây bên cạnh có Trần Ninh, ông ta biết muốn giấu giềm Lục Thiếu Thông xảy ra chuyện gì, là không thể.

Cho nên, ông ta chỉ có thể đầu đuôi gốc ngọn nói sự việc qua nói cho Lục Thiếu Thông..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK