Trần Ninh thấy Lương Cẩm này sợ chết, liền chuẩn bị từ trên người của tên này tìm được chỗ sơ hở.
Anh nhìn Lương Cẩm, lạnh lùng hỏi: “Cậu có gì muốn nói không?”
Lòng bàn tay của Lương Cẩm là mồ hôi lạnh, đầu chảy đầu mồ hôi, cả người run cầm cập, muốn mở mồm nói.
Một người cường tráng đâu trọc bên cạnh lại luôn đưa mắt ra hiệu, biểu thị đừng nói bắt kì điều gì cả.
Trần Ninh tất nhiên đem động tác nhỏ đó của tên cường tráng trọc đầu nhìn vào hết trong mắt, tay chỉ một cái, nói với Điển Chử: “Giết tên đầu trọc này đi!”
Pằng!, Tiếng súng của Điển Chử lần nữa vang lên, tên đầu trọc trực tiếp bị nỗ đầu, một phát súng liền bị mất mạng.
Giờ khắc này!
Mỗi phòng tuyến tâm lí của đám thuộc hạ của Lạc Thiếu Minh đều sắp sụp đỏ rồi.
Trong đó có một tên mặt sẹo không thể nhịn nữa rồi, đứng dậy hét lớn nói: “Tôi nói, để tôi nói, cái gì tôi cũng nói…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Nhưng mà bây giờ tôi lại không muốn nghe lời của cậu nói.”
Điển Chử hiểu ý, nhác súng lại bắn một phát trực tiếp đem tên mặt sẹo cũng bắn chết rồi.
Lạc Thiếu Minh mà các thuộc hạ đều ngây ngốc rồi, đồng thời đáy lòng cũng dâng lên sự tuyệt vọng vô cùng.
Trần Ninh nhìn Lương Cẩm: “Tôi hỏi cậu một lần nữa, cậu có gì muốn nói không?”
Lương Cẩm giọng nói vội vàng run rẩy nói: “Có có có, Thiếu soái tôi đều nhận tội hết, phóng hỏa cô nhi viện là do thiếu chủ và cô Hạng cùng nhau làm, nổ súng bắn máy bay trực thăng cũng là do thiếu chủ làm…”
“Thiếu chủ muốn thông qua cưới cô Hạng, khiến Lạc gia trở lại giới quyền đẳng cấp.”
“Mà cô Hạng lại muốn đầu tiên hại chết phu nhân của Thiếu soái, khiến Thiếu soái rơi vào đau khổ, sau đó mới giết chết Thiếu soái anh…”
Trần Ninh mặc dù sớm đã biết chuyện này là do hai người Lạc Thiếu Minh và Hạng Minh Nguyệt làm.
Nhưng mà bây giờ nghe thấy chính mồm thuộc hạ của Lạc Thiếu Minh thừa nhận, anh vẫn là không nhịn được mà phát điên.
Đặc biệt là nghĩ đến vợ mình vẫn còn nằm ở bệnh viện, bản thân và vợ mới có đứa có con thứ hai, cũng có khả năng không giữ được.
Ánh mắt của anh trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Anh nhìn Lạc Thiếu Minh đang quỳ ở trên đất, giọng nói không mang theo chút tình cảm nào nói: “Lạc Thiếu Minh, cậu bây giờ còn có lời tốt đẹp nào để nói không?”
Lạc Thiếu Minh biết tất cả không giấu được nữa.
Anh cũng sẽ không phủ nhận nữa, mà là dùng giọng hét vô cùng to hét về phía Trần Ninh: “Trần Ninh, cha tôi là thủ tướng của hai năm trước, ông ấy sắp ra tù rồi, đến lúc đó ông ấy nhát định sẽ trở lại thời kì đỉnh cao của quyền lực.”
“Anh muốn giết tôi, anh tốt nhất nên tính đến hậu quả.”
“Anh giệt tôi rồi, Lạc gia chúng tôi sẽ không tha cho anh đâu, cha tôi cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu.”
“Nếu anh thức thời, tốt nhất ngoan ngoãn tha cho tôi đi, chúng ta về sau nước sông không phạm nước giếng.”
Trần Ninh nghe xog lời nói của Lạc Thiếu Minh, lạnh lùng hỏi: “Cậu biết con trai của Đường Bá An chết như thế nào không?”
Lạc Thiếu Minh không nói gì nữa, ngây người ra.
Rất nhanh, sự tàn bạo trên mặt anh liền biến mát không thấy đâu nữa, mà thay vào đó là sự sợ hãi và tuyệt vọng sâu sắc.
Anh tất nhiên biết con trai của Đường Bá An- Đường Tiếu Lâm, là bị thuộc hạ Tần Tước của Trần Ninh giết chét.
Trần Ninh hỏi Lạc Thiếu Minh có biết Đường Tiếu Lâm chết như thế nào không?
Ý cũng rất rõ ràng rồi!
Rõ ràng là đang nói, cha của Đường Tiếu Lâm là thủ tướng đương nhiệm tôi còn dám giết, càng đừng nói là cha anh là thủ tướng cũ rồi, với lại bây giờ vẫn là một tội quan ngồi tù nữa.
Thân thể của Lạc Thiếu Minh bởi vì tuyệt vọng và sợ hãi, không thể đè nén bắt đầu run rầy.
Anh run rầy nói: “Anh không thể giết tôi, anh giết tôi cha tôi sẽ không tha cho anh đâu…”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Cậu là con trai của cha cậu, mà tôi cũng là cha của đứa bé ở trong bụng vợ tôi.”
“Với tư cách là một người bó, tôi không thể bỏ qua cho cậu.”
Lạc Thiếu Minh ý thức được cái chết sắp đến đầu rồi, anh trở nên điên cuồng hơn, phát điên nói: “Anh không thể giết tôi, tôi có tội anh đương nhiên có thẻ để quan tòa phán tội tôi, anh có thể đưa tôi vào tù, anh không thể cứ thế mà giết tôi được…”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Tôi sẽ không đưa nhóm người các cậu đi vào tù đâu, tôi chỉ phụ trách tiễn các cậu xuống địa ngục.”
Trần Ninh nói xong, một bên vừa xoay người rời đi, một bên dặn dò Điển Chử và Bát Hồ Vệ: “Giữ lại tên gầy kia làm bằng chứng, đem Lạc Thiếu Minh và những người khác toàn bộ tiễn xuống địa ngục.”.
Danh Sách Chương: