Buổi chiều, Tống Sính Đình tiếp tục đến công ty làm việc.
Trần Ninh lại cùng với Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ ở nhà chơi với con gái.
Bỗng nhiên, Trần Ninh nhận được cuộc gọi từ Thạch Thanh.
Thạch Thanh yếu ớt nói: “Thiếu gia, không hay rồi.”
Trần Ninh nghe vậy liền nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì, Thiên Bảo đâu?”
Thạch Thanh hấp hối nói: “Bảo ca xảy ra chuyện rồi!”
Thạch Thanh kể đầu đuôi gốc ngọn cho Trần Ninh nghe một lượt, sau đó yếu ớt nói: “Lục Thương Thiên nói, nếu thiếu gia muốn cứu Bảo ca. Trước khi mặt trời lặn, một mình đến sân bắn ngoại ô phía Đông gặp ông ta.”
Trần Ninh nghe vậy khẽ nhíu mày, nói câu tôi biết rồi, cậu và các anh em bị thương dưỡng thương cho tốt, sau đó anh liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, Trần Ninh lại gọi điện thoại cho Điển Chử.
Nói qua tình hình một lượt với Điển Chử, sau đó nhàn nhạt nói một câu: “Tôi đến sân bắn ngoại ô phía Đông một chuyến, anh sắp xếp một chút!”
Nói xong, anh cúp điện thoại, sau đó tự mình lái xe ra ngoài.
Sân bắn ngoại ô phía Đông còn gọi là câu lạc bộ tay súng thần, ông chủ tên Tằng Hoa Cường.
Số lượng sân bắn ở Trung Quốc không nhiều, nơi thật sự có thể sử dụng rộng rãi các loại súng ống để bắn đạn, càng ít.
Sân bắn ngoại ô phía Đông chỉ có thể tập bắn bằng súng lục thông thường, nhưng ở phía Nam, đã coi như là rất khá rồi.
Điều này có liên quan mật thiết đến lý lịch phức tạp của ông chủ câu lạc bộ Tằng Hoa Cường.
Tằng Hoa Cường là môn đồ của Lục Thương Thiên.
Cũng chính là nhờ vào mối quan hệ Lục gia, Tằng Hoa Cường mới có thể thành lập được một sân bắn ở thành phố Trung Hải.
Lúc này, trong sân bắn ngoại ô phía Đông, Tằng Hoa Cường đang dẫn theo một đám thuộc hạ, thâm tình tiếp đãi đám người Lục Thương Thiên.
Lục Thương Thiên nhìn vào Đồng Thiên Bảo cách đó không xa bị trói chéo tay, toàn thân đầy máu, đang hấp hối, híp mắt nói: “Không biết tên tiểu tử Trần Ninh đó, có đến tìm đường chết không?”
Tằng Hoa Cường cười theo nói: “Lục gia ngài đích thân tới Trung Hải, Đẳng Thiên Bảo bị bắt, đoán chừng Trần Ninh đang sợ tới mức tè ra quần. Bây giờ hắn ta chắc đang chuẩn bị chạy trốn, làm sao có gan đến tự tìm đường chết chứ?”
Lục Thương Thiên nghe vậy cau mày: “Vậy tôi chẳng phải là ở đây đợi hăn ta một cách vô ích sao?”
Lúc này Long Uyên mới mở miệng nói: “Đại ca, bây giờ thi thể cháu gái đang ở nhà tang lễ Trung Hải, bên đó đang đợi huynh đến nhìn cháu gái lần cuối, sau đó đợi huynh kí giấy hỏa táng.”
Hỗ Phù cũng ồm ồm nói: “Đại ca, đệ thấy tên Trần Ninh đó sẽ không chủ động đến tìm cái chết đâu. Hay là chúng ta đến nhà tang lễ trước, lo chuyện hậu sự cho cháu gái.”
Tằng Hoa Cường nghe vậy, ngay lập tức cũng tỏ thái độ nói: “Lục gia, các người đi trước đi, ở đây có tôi là được rồi.”
Lục Thương Thiên nhìn Tằng Hoa Cường, có chút do dự: “Tiểu Cường, cậu có thể xử lý ổn thỏa chứ?”
Tằng Hoa Cường nghe vậy, không vui nói: “Lục gia ngài nói gì vậy, Tằng Hoa Cường tôi đừng nói ở Trung Hải, đến cả ở phía Nam cũng coi như là có chút danh tiếng.”
“Cái khác không nói, hơn 20 tên thuộc hạ trung thành bên cạnh tôi, còn có hơn 100 cây súng lục ở câu lạc bộ này của tôi.”
“Nếu hôm nay Trần Ninh thì thôi, nếu hắn ta dám đến, tôi dám chắc hắn có đến mà không có về.”
Lục Thương Thiên nghe vậy liền yên tâm, bên cạnh Tằng Hoa Cường có 20 tên thuộc hạ hung hãn, hơn nữa còn có súng.
Trần Ninh có lợi hại hơn đi chăng nữa, chẳng lẽ còn lợi hại hơn cả súng đạn?
Ông ta bàn giao cho Tằng Hoa Cường: “Nếu Trần Ninh đến, cậu bắn chết hắn ta cho tôi. Nếu Trần Ninh không đến, thì cậu tiễn Đồng Thiên Bảo lên đường.”
Tằng Hoa Cường to giọng nói: “Vâng, Lục gia!”
Lục Thương Thiên dẫn theo hai người anh em kết nghĩa của ông ta đi, ngồi lên chiếc Maybach, từ từ chạy đến nhà tang lễ Trung Hải.
Sau khi mấy người Lục Thương Thiên rời khỏi, ánh mắt Tằng Hoa Cường mới rơi trên người Đồng Thiên Bảo, hắn ta dương dương tự đắc cười nhạo: “Ha ha, Đỗổng Thiên Bảo, gần đây mày khoa tay múa chân ở vòng ngầm Trung Hải, không ngờ rằng lại rơi vào trong tay tao đúng không?”
“Mặc kệ Trần Ninh đến hay không đến, hôm nay chính là ngày giỗ của mày, mày có lời trăng trối nào không?”
Đồng Thiên Bảo nhỗ ra một ngụm đờm máu: “Tằng Hoa Cường, mày gặp tai vạ đến nơi rồi.”
Tằng Hoa Cường mở to hai mắt: “Mày nói tao sắp gặp tai vạ?”
Đồng Thiên Bảo hừ lạnh: “Không sai, đợi thiếu gia tao đến, đám người chúng mày đều không xong đâu.”
Tằng Hoa Cường bật cười: *Xem ra mày thật sự tin tưởng vào thiếu gia nhà mày, hôm nay tao gác lại lời của mày tại đây. Nếu Trần Ninh đến, hắn ta sẽ chết cùng mày’ nếu Trần Ninh không đến, vậy mày đi trước một bước vậy.”
Tằng Hoa Cường nói xong, phất tay phân phó thuộc hạ: “Đem tên này, áp giải đến bia ngắm ở sân bắn rồi trói lại. Đợi Trần Ệ Ninh đến, tôi sẽ dùng hai người sống bọn chúng luyện bắn.”
Đám thuộc hạ của Tằng Hoa Cường, tên nào tên ấy lòng dạ nham hiểm.
Nghe Tằng Hoa Cường muốn dùng người sống tập bắn, bọn họ sôi máu kích động.
Đẩy Đồng Thiên Bảo ra ngoài, sau đó trói ở trên bảng bắn bia.
Tằng Hoa Cường lấy ra khẩu súng Desert Eagle mà hắn trân quý nhất, dẫn theo đám thuộc hạ, đứng cách hơn 100m. Giơ súng lên, ngắm trúng đầu Đồng Thiên Bảo, nhếch miệng nói: “Các người đoán xem phát đạn này của tôi, có thể bắn trúng não hắn ta không?”
Đám thuộc hạ giỡn cọt nói: “Có thể trúng não hay không, nỗ súng mới biết được. Ông chủ mau nổ súng đi, chúng tôi không thể chờ đợi được muốn thấy người thật bị nổ tung não, ha ha hat”
Tằng Hoa Cường đang chuẩn bị lên nòng, chuẩn bị nổ súng.
Nhưng lúc này, một tên thuộc hạ đột nhiên vội vội vàng vàng chạy đến: “Ông chủ, bên ngoài có một chiếc BMW, người đàn ông xuống xe tự xưng là Trần Ninh.
Tằng Hoa Cường nghe vậy dựng nòng súng lại, ngạc nhiên nói: “Trần Ninh thực sự đến rồi, là một mình đến đây đúng không?”
Thuộc hạ nói: “Đúng vậy, chỉ thấy một mình hắn ta!”
: Tăng Hoa Cường cười ác độc: “Ha ha, hăn ta thật đúng là có nghĩa khí. Nhưng đến rất đúng lúc, tôi xử lý hắn ta một thể, Lục gia nhất định sẽ trọng thượng tôi, dẫn hắn ta vào.”
Rất nhanh, một người đàn ông dáng người cao ngất, con ngươi mắt như sao, không nhanh không chậm bước vào, chính là Trần Ninh.
Trần Ninh ung dung bước vào, nhìn cảnh vật ở sân bắn một cách hứng thú.
Lúc anh thấy Đổng Thiên Bảo bị trói ở dưới bảng bắn bia đằng xa, sắc mặt anh liền trầm xuống.
Ánh mắt lạnh như băng, rơi trên đám người Tằng Hoa Cường.
Rầm rằm!
20 tên thuộc hạ bên cạnh Tằng Hoa Cường, đồng loạt giương súng trong tay lên, 20 khẩu súng lúc đều nhắm vào Trần Ninh.
Tằng Hoa Cường khoanh tay, tay phải còn nắm khẩu súng Desert Eagle vàng kim, hắn ta nhếch mép giễu cọt: “Mày là Trần Ninh?”
Trần Ninh vừa thấy tuổi tác của Tằng Hoa Cường, liền biết người này không phải là Lục Thương Thiên, anh khinh thường nói: “Mày không xứng nói chuyện với tao, bảo Lục Thương Thiên cút ra đây gặp tao.”
Tằng Hoa Cường tức giận nói: “Mày là cái thá gì, để đích thân Lục gia ra tay?”
“
“Lục gia có chuyện quan trọng phải làm, vì vậy tao sẽ tiên mày và Đồng Thiên Bảo lên đường.”
Lục Thương Thiên thế mà đã đi rồi!
Trần Ninh có chút ngạc nhiên, ánh mắt anh rơi trên đám người Tằng Hoa Cường, khóe miệng hơi nhéch lên, vô tình như cố ý nói: “Lục Thương Thiên bàn giao cho mày giết tao và Đổng Thiên Bảo sao? Mày và đám thuộc hạ của mày có thể không, từng giết người chưa?”
Tằng Hoa Cường và đám thuộc hạ của hắn ta nghe vậy, liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh cười phá lên.
“Ông chủ, tên tiểu tử này vậy mà dám coi thường chúng ta?”
“Ông chủ, hắn hỏi chúng ta đã từng giết người chưa?”
“Tên tiểu tử này có thể không biết, trước khi chúng tao kinh doanh thiết kế câu lạc bộ, là tội phạm giết người như ma đúng không?”
Tằng Hoa Cường nhe răng cười nhìn Trần Ninh, đắc ý nói: “Hôm nay câu lạc bộ đóng cửa, ở đây ngoài tao và các anh em, không có người nào khác. Dù sao mày cũng đã là người sắp chết, tao cũng không sợ nói với mày một bí mật.”
Trần Ninh có chút hứng thú: “Ò, bí mật gì?”
Vẻ mặt Tằng Hoa Cường lộ rõ vẻ khoe mẽ: “Tao chính là loài sói trên vùng biển tiếng tăm lừng lẫy, 10 năm trước ở trên vùng biển quốc tế, du thuyền Princess nỗi tiếng, chính là bị tao và đám anh em cướp đoạt, sau đó bị nhấn chìm. Mày nói chúng tao đã từng giết người hay chưa, ha ha hai!”
Mười năm trước, một chiếc du thuyền cỡ nhỏ ở Hồng Kông, chở một nhóm người giàu, ra khơi đánh bạc.
Nhưng lại gặp tội phạm cướp biển, cuối cùng du thuyền Princess bị nhắn chìm, tất cả nhóm người giàu đều bỏ mạng ở trên biển.
Năm đó, vụ việc này từng gây xôn xao dư luận.
Nhưng vì vụ án xảy ra ở trên biển, hơn nữa không có nhiều Á: ˆ » x _ ^¿+ Ä Á manh môi, cho nên hung thủ vân là một ân sô.
Không ngờ rằng, chính Tằng Hoa Cường và đồng bọn là hung thủ.
Trần Ninh gật gật đầu: “Nếu các ngươi đều là tội đồ tội ác tày trời, vậy thì được rồi.”
Tằng Hoa Cường nghe xong không hiểu tại sao, hỏi: “Cái gì được?”
Đám thuộc hạ của Tằng Hoa Cường đều đang cười nhạo Trần Ninh, Tằng Hoa Cường cũng nhe răng cười: “Các anh em, nạp đạn, để cho hắn mở mang tầm mắt, thế nào mới thực sự là súng!”
Răng rắc răng rắc răng rắc…
Âm thanh nạp đạn liên tụ!
c 20 tên thuộc hạ của Tằng Hoa Cường lần lượt lên đạn, lần nữa nhắm súng vào Trần Ninh.
Nhưng vào lúc này, tay phải Trần Ninh đã làm ra tư thế giữ cò súng, trong miệng khe khẽ nói cái gì đó: “Phanh!”
Trần Ninh khe khẽ nói “Phanh”!
Trên sườn núi cách đó hơn 1.
m, 20 tay súng bắn tỉa của lực lượng đặc nhiệm Raptors, đồng loạt nổ súng.
20 tên thuộc hạ bên cạnh Tằng Hoa Cường, trong nháy mắt tan tành, máu thịt bay theo gió.
20 tên thuộc hạ ban nãy vẫn còn vui sướng, trong chớp mắt – đều ngã xuống đất, máu tươi bắn tung tóe, xác chết la liệt.
Cái gì vậy?
Tằng Hoa Cường khoanh tay, cơ thể đột nhiên căng cứng, vô cùng hoảng sợ, tròng mắt sắp trợn ra ngoài.
Sao 20 tên thuộc hạ hung hãn bên cạnh hắn, trong nháy mắt chết hét rồi?
Hắn ngẳắng đầu lên, nhìn vào Trần Ninh cách đó không xa, trong mắt hiện rõ vẻ sợ hãi, hai chân cũng đang phát run.
Một dòng nước chảy dọc theo ống quần hắn rơi xuống đất.
Trong không khí ngoài mùi máu còn có mùi khai của nước tiểu.
Tên này thế mà lại sợ tới mức tè ra quần!
Lúc này, ngón tay phải của Trần Ninh, đã nhắm vào Tằng Hoa Cường.
Tằng Hoa Cường hét lên: “Đừng!”
Đồng thời, hắn gio tay phải lên, chĩa khẩu súng Desert Eagle trong tay vào Trần Ninh, muốn ra tay trước.
Đáng tiếc, trong khoảnh khắc hắn ta giơ súng lên.
Cách đó 1.
m, Điển Chử đích thân cầm một khẩu súng, ngắm thật kĩ, sau đó bóp cò.
Phanh!
Đầu Tẳng Hoa Cường trực tiếp nổ tung, thi thể cụt đầu từ từ ngã xuống.
Trần Ninh không thèm nhìn lấy một cái, sải bước đi đến trước mặt Đồng Thiên Bảo, cởi dây trói cho Đồng Thiên Bảo, sau đó hỏi thăm: “Không sao chứ?”
Mặc dù người Đổng Thiên Bảo đầy vét máu, nhưng vẫn có gắng đứng thẳng, xúc động nói: “Thiếu gia, tôi không sao.”
Danh Sách Chương: