Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Hạng Thủy Nghiên bình tĩnh nói: “Để anh ta ra ngoài gọi!”
Mấy vệ sĩ tránh ra, Trương Viễn cầm di động, lập tức bước ra ngoài.

Hạng Thủy Nghiên quay đầu nói với một lão già một mắt bên cạnh: “Độc Nhãn Long, ông lặng lẽ đi theo anh ta, nều anh ta muốn chạy…”
Cô ta nói xong, thực hiện một cử chỉ cắt cổ họng.

Lão giả một mắt trầm thấp nói: “Vâng, nhị tiểu thư.”

Doanh Trương Viễn vừa giả vờ gọi điện thoại, vừa từ quán cà phê đi ra.

Hắn đi đến chỗ không có người, nhìn không có ai đi theo hắn, hắn lắm bẩm nói: “Lúc này không đi, chờ khi nào?”
Nói xong, ngay cả hai thủ hạ bị thương của hắn ở lại trong quán cà phê cũng không quan tâm, chuẩn bị một mình chạy trốn.

Nhưng!
Hắn vừa đi không được mấy bước, đột nhiên một đạo nhân ảnh quỷ mị liền xuất hiện trước mặt hắn.

Hắn không thể kịp thời dừng bước, trực tiếp đụng vào người đối phương.

Bịch!
Trương Viễn cảm giác mình đập trúng cột trụ, làm đầu hắn choáng váng.

Hắn vừa kinh hãi vừa tức giận, ngắng đầu mở miệng muốn mắng đối phương đi không có mắt sao?
Nhưng mà, hắn đột nhiên phát hiện, chắn trước mặt hắn không phải là người khác, chính là Độc Nhãn Long trong đám hộ vệ của Hạng Thủy Nghiên.


Sắc mặt hắn kịch biến, thất thanh kinh hô: “Là ông!”
Độc Nhãn Long ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Trương Viễn, giọng điệu không tốt nói: “Ha ha, Đại đô đốc, ngài đây là muốn đi sao?”
“Sao ngài muốn đi, cũng không cáo từ với Nhị tiểu thư nhà chúng tôi, cái này không khỏi có chút thật không có lễ phép?”
Độc Nhãn Long nói xong, cũng không đợi Trương Viễn ngụy biện, trực tiếp tự tay, cứng rắn xách Trương Viễn, xách Trương Viễn trở về.

“Đi qua!”
Độc Nhãn Long xách Trương Viễn trở lại quán cà phê, dùng sức đẩy một cái, đẩy Trương Viễn đến trước mặt Hạng Thủy Nghiên.

Sau đó, ông ta trầm giọng nói: “Nhị tiểu thư, cô đoán không sai, tên này gọi điện thoại xong, liền muốn lén lút lẻn đi, bị thuộc hạ bắt về.”
Ánh mắt Hạng Thủy Nghiên xuất hiện thát vọng.

Âm thanh của cô ta, cũng trở nên lạnh lùng, giống như rắn đuôi chuông lạnh như băng trong sa mạc, cô ta lạnh lùng nói: “Trương tiên sinh, anh thật sự làm cho tôi rất thất vọng, anh lại lừa gạt tôi.”
“Anh có biết đàn ông lừa dồi tôi có kết quả gì không?”

Sắc mặt Trương Viễn biến đổi, vội vàng nói: “Tôi không phải muốn đi, tôi là mắc tiểu, muốn đi vệ sinh một chuyền…”
Hạng Thủy Nghiên lạnh lùng nói: “Được rồi, đủ rồi.”
*Độc Nhãn Long, bắt tiểu tử này ra đường hằm, tiễn hắn lên đường.”
Độc Nhãn Long dữ tợn cười: “Vâng, Nhị tiểu thư.”
Nói xong, ông ta liền chuẩn bị cưỡng ép mang Trương Viễn đi.

Sắc mặt Trương Viễn trắng bệch, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Mình chết chắc rồi.

Thế nhưng, đúng lúc này, trên đường cái bên ngoài, bỗng nhiên truyền đến âm thanh ầm ầm.

Sau đó liền nhìn thấy không ít người đi đường, nhốn nhào hoảng hốt chạy vào quán cà phê, miệng kinh hô: “Trời ơi, là quân đội, quân đội vây quanh khu vực này, chuyện gì đang xảy ra vậy?”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK