Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.



Sự kết hợp giữa hai võ sĩ một quyền một chân này, ở Thủ đô có rất hiếm người là đối thủ của họ.

Hai người không chút do dự, giống như hai con dã thú, đồng loạt lao về phía Trần Ninh.

Điển Chử và Bát Hổ Vệ vốn muốn tiến lên chặn lại.

Nhưng đêm nay Trần Ninh nghe được tin người nhà mình b tắn công nên sớm đã ngập tràn lửa giận, lúc này không đợi nhóm Điển Chử động thủ thì anh đã sải một bước thật lớn về phía trước, lạnh lùng nói: “Các cậu đứng sang một bên đi, tôi phải đích thân diệt sạch nhà họ Lạc.


Trong lúc anh nói thì Thạch Hỗ và Lưu Kiên đã cùng lúc lao đến.


Thạch Hồ giơ tay nhắc lên một nắm đắm, tung mạnh về phía Trần Ninh.

Lưu Kiên cũng nhảy lên tung một cú đá, ác liệt quét về phía Trần Ninh.

Trần Ninh hừ lạnh một tiếng: “Múa rìu qua mắt thợ.”
Vừa nói, anh vừa nắm tay lại thành nắm đắm, đón tiếp nắm đắm của Thạch Hồ.

Rằm!
Hai nắm đắm chạm vào nhau, thân hình đầy cơ bắp của Thạch Hỗ trực tiếp b một nắm đấm của Trần Ninh đấm bay ra xa.

“AI”
Thạch Đầu b một quyền của Trần Ninh đắm nát tay phải, đau đớn hét lên thảm thiết, cả người b đánh bay ra ngoài như một con diều đứt dây.

Vào thời khắc Trần Ninh đã đánh bại Thạch Hồ chỉ bằng một cú đắm, anh lập tức tung một cú đá khác, tốc độ đạt đến mức tối đa, đón lấy bàn chân đang quét đến của Lưu Kiên.

Bốp!
Chân của hai ngườii đá chéo vào nhau.

Răng rắc!

Xương bắp chân của Lưu Kiên b Trần Ninh đá gãy nát thành từng đoạn, chiếc chân gãy gập ngược lại thành hình chữ V kỳ d khiến mọi người xung quanh hít vào một hơi lạnh.

“Áp”
Lưu Kiên buông thỏng cái chân gãy của mình, hét lên thảm thiết, lùi lại phía sau.

Mọi người có mặt ở đó đều mắt tròn mắt dẹt, vẻ mặt không dám tin.


“Lạc gia Đông Thiên Vương, La Vệ Đông, xin được xuất chiến.”
“Lạc gia Tây Thiên Vương, Lữ Văn Hoa, xin được xuất chiến.”
“Lạc gia Nam Thiên Vương, Trần Bình Nguyên, xin được xuất chiến.”
“Lạc gia Bắc Thiên Vương, Thẳm Chấn Văn, xin được xuất chiến.”
Bốn v thiên vương của nhà họ Lạc lần lượt đứng ra, lớn tiếng xin xuất chiến.

Trần Ninh vặn vặn cổ, cười lạnh nói: “Cùng lên một lần đi.

Đêm nay không diệt sạch nhóm người nhà họ Lạc các người thì khó mà trút được cơn giận trong lòng tôi.”
Khuôn mặt của nhóm người La Vệ Đông lập tức biến sắc.

Trần Ninh thật sự là rất điên cuồng, lại muốn lấy một chọi bốn.


Bốn người họ nhìn nhau, sau đó đồng thanh hét lên: “Giêt!”
Tiếng hét vừa vang lên, bốn người giống như bốn người dư ảnh, đồng thời quét về phía Trần Ninh.

Bch, bch, bch, bch..

Bốn thiên vương của nhà họ Lạc lao lên rất nhanh, nhưng tốc độ văng ra lại còn nhanh hơn.

Bọn họ vừa mới tới gần Trần Ninh đã trực tiếp b Trần Ninh đánh văng ra.

Mọi người ở hiện trường bắt đầu xôn xao cả lên!
Ánh mắt của Lạc Hoa kinh ngạc đến nỗi muốn văng ra ngoài.

Lạc Hoa nhìn về phía hai cánh tay đắc lực đang đứng bên cạnh mình, Trương Phong và Lý Vân, cả hai là hai sát thần của nhà họ Lạc.

Ông ta trầm giọng nói: “Xem ra phải để các ngươi tự mình ra tay rồi.”.


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK