Lý Trung Dân một bên lấy điện thoại gọi người tới bắt Trần Ninh, một bên nói kháy: “Tôi không tin không trị được cậu!”
Tào Thiếu Nguyên dựa vào xe thể thao Porsche hút thuốc lá, có chút hả hê xem cuộc vui.
Một nhà Tống Sính Đình ai ai cũng hoang mang, trong lòng thầm nghĩ xong rồi, Trần Ninh gây họa rồi.
Nơi này không thể so với Trung Hải, xảy ra chuyện sẽ không có quan hệ để giải quyết đâu!
Trần Ninh vẫn là bộ dáng vân đạm phong khinh, không biết là không biết nên không sợ hãi hay là hoàn toàn không thèm để Lý Trung Dân vào mắt?
Lý Trung Dân lấy điện thoại di động ra, còn chưa kịp gọi điện thoại thông tri đồn công an qua đây bắt người.
Bỗng nhiên phía trước xuất hiện còi báo động, tám chiếc xe cảnh sát mở đường.
Phía sau còn có hơn mười chiếc xe cảnh sát, hùng hỗ hướng bên này gào thét đi tới.
Lý Trung Dân cùng Tào Thiếu Nguyên, còn có đám người Tống Sính Đình nhìn thấy trận thế này đều kinh ngạc đến ngây người.
Có người nhịn không được khẽ hô: “Trời ạ, xuất động nhiều xe cảnh sát như vậy có phải là áp giải một trọng phạm hay không?”
Lập tức lại có người nói: *Cũng có thể là hộ tống một vị thủ trưởng!”
Rất nhanh, tất cả xe cảnh sát đều dừng lại trước đường cao tốc ở đây.
Một người đàn ông mặt chữ điền mang theo một nhóm cảnh sát giao thông cùng đặc cảnh từ trên xe bước xuống.
Lý Trung dân nhìn thấy người đàn ông mặt vuông này thì thất kinh, vội vã nghênh đón, một mực cung kính hỏi thăm: “Đỉnh cục, ngài làm sao lại tự mình dẫn đội chấp hành nhiệm vụ, có chuyện gì cứ phân phó chúng thuộc hạ một cái không phải là được rồi sao?”
Thì ra người đàn ông mặt vuông này không phải ai khác mà chính là nhân vật đứng đầu cục giao thông Kim Lăng, Đỉnh Viễn Dương.
Nửa giờ trước, Kim Lăng đột nhiên nhận được thông báo của đội trưởng đội cảnh vệ Điển Chử của thiếu tướng Bắc Cảnh, thiếu tướng Bắc cảnh đến Kim Lăng, để bên Kim Lăng chú ý một chút, không được để xảy ra sai lầm.
Tuy Điển Chử trong điện thoại yêu cầu bên Kim Lăng không được tiếp đãi quá khoa trương, tất cả cứ như bình thường là được.
Thế nhưng bên này Kim Lăng vẫn là lập tức làm ra hành động, phái Đinh Viễn Dương dẫn đầu đến cửa ra cao tốc nghênh tiếp thiếu tướng.
Các vị lãnh đạo của Kim Lăng thì đang làm tiệc chiêu đãi, chuẩn bị tiệc rượu chờ để nghênh đón thiếu tướng đến.
Định Viễn Dương uy nghiêm nói: “Cấp trên vừa mới nhận được thông báo, có một vị khách quý quan trọng đến Kim Lăng của chúng ta, các vị lãnh đạo tỉnh đang chuẩn bị yến tiệc chiêu đãi, tôi phụng mệnh tới đón khách quý.”
Định Viễn Dương nói xong nhìn về phía đám người Lý Trung Dân, còn có xe bus du lịch cùng xe Porsche ở hiện trường, nhíu mày nói: “Cậu đây là đang làm gì?”
Lý Trung Dân vội vàng nói: “Kiểm tra xe!”
Đinh Viễn Dương không vui nói: “Xe cộ có vấn đề gì hay không, có chuyện thì lập tức mang về xử lý, không có vấn đề thì nhanh để đi đi.”
Lý Trung Dân nhân cơ hội nói: “Đỉnh cục, chiếc xe bus du lịch này có vấn đề.”
Tài xế xe bus vội vàng kêu oan: “Không nên nói lung tung, xe bus du lịch chúng tôi có đầy đủ hết giấy chứng nhận, có vấn đề gì chứ?”
Lý Trung Dân lạnh lùng hừ một tiếng, giơ tay chỉ vào Trần Ninh, nghiêm nghị nói: “Người này gây trở ngại chấp hành công vụ, khiêu khích chúng tôi chấp hành pháp luật.”
“Đinh cục, ngài đến vừa lúc có cảnh sát vũ trang, đem tên tiểu tử này trở về, hảo hảo thu thập.”
Định Viễn Dương kỳ thực là lâm thời nhận được thông báo, vội vội vàng vàng chạy tới đây nghênh tiếp thiếu tướng.
Nhưng anh ta không biết thiếu tướng đi xe gì, anh mới chỉ nhìn thoáng qua hình chụp của thiếu tướng mà cấp trên cho anh xem, trong đầu nhớ kỹ dáng dấp của thiếu tướng.
Lúc này anh ra nhìn theo phương hướng Lý Trung Dân chỉ, liền thấy được Trần Ninh.
Da đầu anh ngay lập tức liền tê dại.
Khuôn mặt anh ta tràn đầy sợ hãi, trong mắt cũng lộ ra vẻ khiếp Sợ.
Bởi vì người đàn ông trước mắt này vóc dáng cao ngất, mắt sáng như sao chính là bản thân thiếu tướng!
Định Viễn Dương há miệng, đang chuẩn bị kích động kêu to chào thủ trưởng!
Nhưng Trần Ninh đã phát giác được ý đồ của anh ta!
Trần Ninh tiến lên một bước nói: “Anh chính là Đinh cục, chính là cấp trên của những tên cảnh sát giao thông này? Anh tới đúng lúc lắm, vị Lý đội trưởng này của các người cố ý làm khó dễ những du khách bình thường đến từ nơi khác như chúng tôi, anh nói chuyện này nên xử lý thế nào đây?”
Trần Ninh cố ý đề cao thanh âm mấy chữ “du khách bình thường”.
Đỉnh Viễn Dương sửng sốt một chút, anh ta lại nhìn trên người Trần Ninh mặc quần áo hàng ngày, lại liên tưởng đến đội trưởng cảnh vệ Điển Chử từng nói, tất cả đều giản lược, toàn bộ đều khiêm tốn.
Định Viễn Dương lập tức hiểu rõ, thiếu tướng đây là không muốn nói toạc ra.
Định Viễn Dương quay đầu nhìn về phía Lý Trung Dân, nhìn như bình tĩnh hỏi: “Lý Trung Dân, chuyện gì xảy ra?”
Lý Trung Dân hoàn toàn không chú ý tới tức giận ẩn sau vẻ mặt bình tĩnh của Đinh Viễn Dương, hắn ta cảm thấy với quan hệ cấp trên cấp dưới của hắn và Đinh Viễn Dương, cho dù là chuyện lớn thì Đinh Viễn Dương cũng sẽ không khuỷu tay hướng ra bên ngoài, chắc chắn sẽ bao che cho hắn ta.
Hắn ta liền tùy tiện nói: “Đinh cục, tên tiểu tử này thái độ ác liệt, hoành hành ngang ngược, vừa nhìn chính là một điêu dân”
“Hơn nữa cậu ta cố ý chống đối tôi, cố ý gây trở ngại chấp hành công vụ, tôi muốn bắt cậu ta lại, hảo hảo giáo huấn lại một chút.”
“Nếu không người nào cũng như cậu ta thì công việc của tôi còn làm thế nào được nữa.”
Định Viễn Dương gật đầu nói: “Nếu không cách nào làm, vậy cậu cũng không cần làm nữa.”
Nụ cười của Lý Trung Dân trong nháy mắt cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, giọng nói lắp bắp: “Đỉnh, cục trưởng Đỉnh, đang êm đẹp làm sao tự dưng lại đùa như vậy? Cái này sao có thể tùy tiện nói đùa, ngài muốn dọa chết tôi sao?”
Đỉnh Viên Dương sắc mặt tái đi, nghiêm nghị nói: “Ai đùa giỡn với cậu, tôi hiện giờ chính thức tuyên bố giải trừ chức vị đội trưởng trung đội năm của cậu, lập tức trở về làm thủ tục.”
Àm ầm!
Lý Trung Dân cảm giác như thiên lôi cuồn cuộn, cả người triệt để choáng váng, phảng phát như trời cũng sắp sập xuống.
Sắc mặt hắn ta so với khóc còn khó coi hơn, mang theo tiếng khóc: “Cục, cục trưởng, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Định Viễn Dương chỉ vào Trần Ninh, lớn tiếng quát lên: “Cậu biết người đó là ai không?”
*Đó chính là khách quý tôi dẫn đội tới đây nghênh đón!”
“Các vị lãnh đạo đều đã thiết yến, chỉ còn chờ Trần tiên tiên sinh đến, cậu còn dám muốn đem Trần tiên sinh bắt lại, cậu chán sống rồi à?”
Cái gì?
Đinh cục mang tới rất nhiều cảnh sát giao thông cùng đặc cảnh đến chính là vì tiếp đón Trần Ninh?
Còn có các lãnh đạo tỉnh thiết yến chờ Trần Ninh đại giá quang lâm?
Lý Trung Dân hoảng sợ hít một ngụm khí lạnh, sắc mặt xám như tro, vẻ mặt tuyệt vọng.
Hắn biết hôm nay mình nhất định xong rồi!
Tào thiếu ở bên cạnh đang dựa vào một bên xe hút thuốc cũng khiếp sợ há to miệng, điều thuốc trên miệng rơi xuống đất cũng không phát hiện ra.
Cả nhà Tống Sinh Đình đều chắn động mà nhìn Trần Ninh.
Lãnh đạo tỉnh Kim Lăng thiết yến, còn phái ra rất nhiều đặc cảnh cùng cảnh sát giao thông tới tiếp đón Trần Ninh, đây cũng quá lợi hại đi?
Định Viễn Dương bước nhanh tới trước mặt Trần Ninh, mang theo nụ cười nói: “Trần tiên sinh, ngài xem tôi xử lý như vậy, ngài đã cảm thấy hài lòng chưa?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Cũng tạm đi, loại cầm lông gà làm lệnh tiễn này không xứng làm người phục vụ nhân dân, nên trục xuất quân ngữ.”
Trần Ninh nói đến đây, nhìn vẻ mặt tro tàn của Lý Trung Dân, lại nhìn Tào Thiếu Nguyên đi dép lê đứng ở bên cạnh xe Porsche cách đó không xa, lạnh lùng nói: “Chẳng qua trước khi đội trưởng Lý giao ra chức vụ, tôi hy vọng hắn ta hoàn thành lần kiểm tra cuối cùng.”
“Chủ xe Porsche này có nên kiểm tra cẩn thận một chút không?”
Đỉnh Viễn Dương quay đầu nhìn về phía Tào Thiếu nguyên, thấy là công tử nhà họ Tào thì hơi nhíu mày.
Nhưng hắn nhớ tới thân phận của trần Ninh, lập tức không chút do dự mà nói với Lý Trung Dân: “Có nghe thấy không, cậu tốt nhất làm nốt một lần kiểm tra cuối cùng, kiểm tra tử tế chủ xe Porsche này cho tôi, theo pháp luật nghiêm túc xử trí!”
Lý Trung dân biến sắc, run giọng nói: “Đinh cục, cậu ta là công tử nhà họ Tào Tào Thiếu Nguyên…”
Định Viễn Dương: “Tra maul”
Lý Trung Dân không có cách nào, chỉ có thể mang theo vài đội viên tiến lên làm kiểm tra với Tào Thiếu Nguyên.
Hắn không dám lấy công làm tư nữa, đem vấn đề Tào Thiếu Nguyên đi dép lái xe và không có bằng lái tra ra.
Tào Thiếu Nguyên vừa sợ vừa giận, hắn để Lý Trung Dân giáo huấn đám người Trần Ninh, không nghĩ tới cuối cùng Lý Trung Dân vậy mà quay lại tra xét hắn ta.
Hắn tức giận kêu gào nói: “Các người dám tra xét tôi, có biết bố tôi là người nào không?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bố cậu là ai thì về nhà hỏi mẹ cậu đi.
Đội trưởng Lý, không bằng lái thì phải xử phạt thế nào?”
Lý Trung Dân nhìn thoáng qua Đinh Viễn Dương, sau đó nhỏ giọng nói: “Tạm giam cùng với phạt tiền!”
Trần Ninh gật đầu: “Tốt lắm, đem tiểu tử này bắt lại đi!”
Tào Thiếu Nguyên vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, hét ầm lên: “Ai dám bắt tôi?”
Định Viễn Dương ra hiệu cho nhóm cảnh sát vũ trang bên người, vài người tiền lên sử dụng thuật bắt tóm, trực tiếp đem Tào Thiếu Nguyên áp chế trên mặt đất, lấy còng tay ra răng rắc một tiếng còng lại, sau đó mạnh mẽ mang đi.
Mọi người ở hiện trường hai mặt nhìn nhau.
Tất cả mọi người đều rung động mà nhìn Trần Ninh, thầm nghĩ Trần Ninh đến cùng có lai lịch gì, lãnh đạo Kim Lăng đối với anh thật sự là quá cung kích rồi đi?
Tống Thanh Tùng cực kỳ đắc ý, cười không khép được miệng, ha ha cười nói: “Cháu rễ của ta chính là quá trâu bò, để xem các người ai còn dám ức hiếp Tống gia chúng ta.”
Danh Sách Chương: