Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Nếu sớm biết Trần Ninh là Đại đô đốc, cho dù đánh chết anh ta, cho dù dùng đao buộc cha anh ta, Diệp gia bọn họ cũng không dám tới tìm Trần Ninh phiền toái.

Thật không may!
Bây giờ mọi thứ đã quá muộn.

Tay chân Diệp Sâm lạnh như băng, nhưng trái tim của anh ta còn lạnh hơn.


Anh ta nên sớm nghĩ tới, nào có Đại đô đốc đột nhiên xuất hiện?
Nào có người lên làm Đại đô đốc, còn có thể giấu giếm, không chịu lấy mặt thật hiện người?
Nào có người vẫn không có tiếng tăm gì, đột nhiên được Quốc chủ khai quật ra, vẫn không có lý do gì để Quốc chủ tín nhiệm, đem quốc phòng quân sự quốc gia giao cho người đó?
Người lợi hại trong quân cũng chỉ là mấy khuôn mặt quen thuộc.

Anh ta nên sớm nghĩ đến, thật ra Đại đô đốc chính là Trần Ninh!
Đáng tiếc, bây giờ đã muộn, hoàn toàn muộn.

Lúc này Trần Ninh nhìn Diệp Sâm, thản nhiên nói: “Vốn anh có một trăm con đường sống để đi, nhưng hết lần này tới lần khác anh chọn một con đường chết.”
“Nếu anh chỉ muốn giết tôi, tôi sẽ không quá coi trọng, bởi vì người muốn giết tôi, không có một vạn cũng có tám ngàn, anh không tính là cái gì.”
“Nhưng anh ngàn vạn lần không nên, không nên muốn giết người thân của tôi, càng không nên đánh chủ ý lên vợ tôi.”
“Hiện tại, anh có di ngôn gì?”
Àm ầm!

Diệp Sâm từ trên xe lăn xuống, anh ta bát chấp hai chân truyền đến đau nhức dữ dội, kéo một đôi chân gãy, hai tay dùng sức, từng chút từng chút bò về phía Trần Ninh, giọng nói rơi xuống, khóc lóc cầu xin: “Đại đô đốc, tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”
“Cầu xin ngài tha cho tôi một mạng đi, tôi cũng không dám nữa.”
“Tôi thề sau này sửa sai, đối nhân xử thế thật tốt, cầu xin Đại đô đốc ngài tha cho tôi một lần đi.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Vừa rồi khi anh mang theo đám cường giả Độc Cô Hành vào cửa, kêu đánh giết, lại muốn tôi làm kiếm nô, lại muốn vợ tôi làm nữ nô, không phải anh rất uy phong sao?”
“Bây giờ biết cầu xin tha thứ rồi?”
“Đáng tiếc là, chết đến nơi mới cầu xin tha thứ, tôi chưa bao giờ coi trọng.”
“Kiếp sau làm người tốt đi!”
Trần Ninh nói xong, vẫy vẫy tay.

Nhóm Hỗ Vệ biết ý, bước nhanh tiến lên, răng rắc một tiếng, liền vặn gãy cổ Diệp Sâm.

Tống Sính Đình trong phòng cùng nhóm người Tống Thanh Tùng thấy thế, không khỏi thấp giọng kinh hô.


Vẻ mặt Tống Thanh Tùng cầu xin: “Hỏng rồi hỏng rồi, làm bị thương con trai của Tiêu Diêu vương, cũng đã chọc giận Tiêu Diêu vương rồi.”
“Lần này Trần Ninh lại giết con trai của Tiêu Diêu vương.”
“Nhát định Tiêu Diêu vương sẽ không tha cho chúng ta, tai hoạ sắp xảy ra với chúng ta rồi.”
Sắc mặt mọi người Tống gia khác nhau, trong lòng mỗi người đều tràn ngập lo lắng.

Tiêu Diêu vương, đó chính là người hai mươi năm trước oanh động cả nước, khiến Quốc chủ đều đau đầu kiêng ky.

Trần Ninh có thể ngăn cản được Tiêu Diêu vương trả thù không?
Lúc này!
Một nhóm người thần bí mặc trang phục ngụy trang cùng màu thản nhiên xuất hiện ở Tống gia..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK