(*) có nghĩa là sau khi đã cân nhắc và loại trừ tất cả các ý kiến “Cho nên cậu nhát định phải nỗ lực thật tốt, chứng minh cho người đời cậu là người giỏi nhất, chứng minh Hoàng Càn lựa chọn cậu làm Đại đô đốc là quyết định anh minh, đừng để mọi người thất vọng.”
Trần Ninh nói: “Vâng, ân sư, học trò nhất định nỗ lực gấp đôi.”
Hai người nói chuyện cười đùa, Vương Uẳn ở một bên bồi, tự mình rót rượu cho hai người bọn họ, không khí hòa hợp.
Đột nhiên, bên tai vang lên một âm thanh bắt hòa.
“Ôi, đây không phải là thống soái Bắc Cảnh Trần Ninh tiếng tăm lừng lẫy sao?”
Mấy người Trần Ninh quay đầu lại, sau đó liền nhìn thấy một người đàn ông mặc đồ Amarni, mang theo một đám thủ hạ, vẻ mặt cười lạnh đi tới.
Trần Ninh nhìn thấy người đàn ông mặc đồ Amarni này, liền không khỏi khẽ nhíu mày: “Hạng Vân Phi, lại là anh!”
Người đàn ông mặc đồ Amarni này không phải là người khác, chính là con kế của Hạng Thành, Hạng Vân Phi.
Thì ra, hôm qua sau khi Hạng Vân Phi gặp Trần Ninh, vẫn muốn tìm Trần Ninh gây khó dễ.
Hơn nữa tối hôm qua anh ta được Hạng Thành đồng ý, Hạng Thành còn đáp ứng tạm thời giao chiến đội Ma Quỷ của Hạng gia cho anh ta chỉ huy.
Anh ta càng thỏa thuê mãn nguyện!
Tối nay sau đó hỏi thăm rõ Trần Ninh xuất hiện ở nhà hàng Mộc Phong, anh ta liền mang theo thủ hạ giết tới, tìm Trần Ninh gây khó dễ.
Hạng Vân Phi nhìn Trần Ninh, âm dương quái khí nói: “Ôi, anh nhìn trí nhớ này của tôi, tôi lại quên mất anh sớm bị cách chức, đã sớm không phải là thống soái Bắc Cảnh rồi.”
“Thế nào, mời thầy anh ăn cơm, cầu thầy anh giúp đỡ đi cửa sau, muốn mưu nửa chức một quan, vọng tưởng cá muối đổi đời?”
Đám thủ hạ phía sau Hạng Vân Phi đều nhìn Trần Ninh cười ha ha.
Vẻ mặt Vương Uẫn tức giận!
Tần Hằng càng trầm mặt, lạnh lùng nói: “Tiểu tử Hạng gia, tôi khuyên cậu không nên quá đáng, hiện tại tốt nhất cậu nên mang theo người của cậu, biến mắt trước mắt tôi.”
Tần Hằng là cựu Quốc chủ, uy nghiêm dư lại vẫn còn đây.
Hạng Vân Phi không dám công khai đắc tội Tần Hằng, anh ta khoát tay, nói: “Tần lão ngài đừng tức giận, tôi đi, tôi bây giờ liền đi.”
Anh ta nói xong, oán hận trừng mắt nhìn Trần Ninh một cái, hạ giọng nói: “Trần Ninh, giữa chúng ta chưa xong đâu, người của tôi ở bên ngoài khách sạn chờ anh, là đàn ông liền tự mình đi ra kết thúc.”
“Nếu anh không chủ động đi ra kết thúc, để cho tôi bắt được anh, vậy kết quả của anh tuyệt đối sẽ rất thảm.”
Tần Hằng cùng Vương Uần nghe vậy, vẻ mặt tức giận.
Nhất là Tần Hằng, tức giận đến cả người run rầy.
Trước kia ông chính là Quốc chủ, nắm trong tay đại quyền, vô số người sống chét đều ở trong một câu của ông.
Hiện tại ông từ chức, hư danh rồi, chỉ là một con chó con mèo tuỳ tiện nhảy ra, cũng dám ở trước mặt ông làm càn, thật là lẽ nào có cái lý ấy.
Hạng Vân Phi uy hiếp Trần Ninh xong, mang theo thủ hạ của anh ta, vừa mới chuẩn bị rời đi.
Trần Ninh lạnh lùng mở miệng: “Chờ một chút!”
Hạng Vân Phi dừng bước, quay đầu khó hiểu nhìn Trần Ninh: “Thế nào?”
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Vừa rồi anh vừa nói ở ngoài cửa nhà hàng chặn tôi, còn nói bảo tôi tự mình đi ra ngoài cùng anh kết thúc?”
Hạng Vân Phi cười lạnh: “Không sai, như vậy ít nhất tôi có thể cho anh thống khoái!”
Trần Ninh quay đầu nhìn Tần Hằng cùng Vương Uẩn, nói: “Ân sư, sư nương, nếu học trò đánh người trước mặt hai vị, hai vị sẽ không tức giận chứ?”
Tần Hằng cùng Vương Uẩn nhìn nhau, đồng loạt nói: “Không!”
Trần Ninh gật đầu, sau đó vẫy tay với Hạng Vân Phi: “Không phải anh muốn giết tôi sao, bây giờ phóng ngựa tới đây đi!”
Vẻ mặt Hạng Vân Phi kinh ngạc!
Trần Ninh mặt trời sắp lặn, không trốn sau lưng Tần Hằng tham sống sợ chết, vậy mà còn dám kiêu ngạo như vậy?
Anh ta cười lạnh nói: “Trần Ninh, anh muốn chết, vậy tôi thành toàn cho anh.”
“Người đâu, bắt lấy anh ta!”
Hơn ba mươi thủ hạ tinh nhuệ phía sau Hạng Vân Phi, trong nháy mắt đồng loạt động, giống như bầy sói nhào về phía Trần Ninh.
Rằm!.
Danh Sách Chương: