Trần Phương Phương nhìn Trần Ninh, thoáng lộ ra chút e ngại.
Trần Ninh hôm qua chỗ cổng công ty, khiến cả trăm tên lưu manh đồng loạt quỳ xuống, làm Trần Phương Phương cảm thấy Trần Ninh không dễ trêu chọc.
Nhưng mà, cô ta nghĩ đến cô ta đã là người của Lam Thiên rồi, phía sau còn có Âu Dương Đình và Diệp Tri Thu làm chỗ dựa.
Sức lực của cô ta lập tức được bổ sung, cô ta ngắng mặt lên, cười lạnh nhìn qua Trần Ninh: “Ha ha, công ty Thiên Lam chẳng máy chốc sẽ nghiên cứu ra loại vacxin thuộc về mình.
Tập đoàn Ninh Đại của mấy người rất nhanh thôi sẽ bị đánh bại, anh có cái gì để ngang tàn chứ?”
Trần Ninh khẽ nhếch khóe miệng, cười như không cười, nói: “Là nghiên cứu ra vacxin ung thư gan, hay là làm ra nước nho?”
Trần Phương Phương nghe vậy sửng sốt: “Lời này của anh là có ý gì?”
Trần Ninh khẽ cười: “Chả có ý gì cả, tôi chỉ muốn nói cho cô, cô từ Tập đoàn Ninh Đại của chúng tôi trộm được thứ gọi là vacxin hàng mẫu, thật sự cũng chỉ là nước nho ép mà thôi.”
Lời này vừa nói ra khiến cả sảnh đều giật mình.
Tống Sính Đình cũng nhìn lướt qua Trần Ninh, kinh ngạcc nói: “Trần Ninh, anh nói là sự thật sao?”
ˆ Trần Ninh mỉm cười nói: “Đúng, anh thấy cô ta lén lén lút lút, cho nên đã đánh tráo vacxin hàng mẫu. Tài liệu mật và vacxin hàng mẫu mà cô ta trộm đi để đưa cho Thiên Lam đều là giả.”
Lời này của Trần Ninh khiến hiện trường lần nữa xôn xao.
Trên mặt Trần Phương Phương cũng xuất hiện sự kinh hoàng, cô ta trừng mắt nhìn Trần Ninh, nghi ngờ nói: “Ha Ha, anh muốn dụ dỗ tôi, để tôi ở trước mặt mọi người nói tôi ăn cắp tài liệu và vacxin đưa cho Thiên Lam? Tôi sẽ không để cho anh được như ý đâu.”
Trần Phương Phương kiến đám người Tống Sính Đình nhịn không được lại nhìn về phía Trần Ninh.
Mọi người bây giờ cũng nhìn không thấu, không biết là Trần Ninh và Trần Phương Phương, đâu là thật đâu là giả.
Trần Ninh cười cười chế nhọc nói: “Tôi nói là thật hay giả, đoán chừng chủ của cô rất nhanh thôi sẽ liên lạc với cô. Bây giờ tôi cho cô một cơ hội nhận lỗi, đây cũng là cơ hội cuối cùng của co.
Tống Sính Đình và một nhóm quản lý cấp cao đang nhìn Trần Phương Phương.
Ánh mắt của Trần Phương Phương có chút bất an và nghi ngờ, nhưng cô ta không tin lời Trần Ninh nói là thật, chuyện cô ta trộm mẫu vacxin là thật, những văn kiện cơ mật kia cũng là thật!
Trần Ninh bây giờ chắc chắn đang lừa cô ta!
Ï Mặt khác, Trần Phương Phương cũng không chịu từ bỏ đồ tốt đã tới tay, càng không đồng ý cầu xin sự tha thứ của Trần Ninh và Tống Sính Đình.
Cô ta cười lạnh nói: “Trần Ninh, anh vẫn nên thu lại câu kia của anh đi, tính hù dọa tôi? Anh cũng quá xem thường Trần Phương Phương này rồi đó.”
Trần Ninh hừ lạnh: “Xem ra, cơ hội cuối cùng mà tôi cho cô, cô quyết định từ bỏ!”
Trần Phương Phương đứng thẳng lưng, ngẳắng mặt, vênh váo tự đắc nói: “Bây giờ không phải là anh cho tôi cơ hội, mà là tôi cho các người cơ hội. Âu Dương tổng và Diệp tổng nói, đồng ý bỏ ra một tỷ để thu mua cỗ phần Ninh Đại trong tay mấy người, đây là cơ hội cuối cùng của mấy người.”
“Nếu không, tập đoàn Ninh Đại của các người cứ đợi bị Thiên Lam chèn ép đến mức phải đóng cửa đi.”
Trần Ninh híp mắt: “Cô đúng là chưa thấy quan tài chưa đỗ lệ!”
Trần Phương Phương định phản bác, nhưng điện thoại chợt rung, là Âu Dương Đình gọi tới.
Trần Ninh cười lạnh: “Chủ của cô tìm cô, nếu như tôi đoán không sai, chắc là phát hiện vacxin hàng mẫu của cô chỉ là nước nho, cô xong đời rồi.”
Trần Phương Phương tràn ngập lo lắng, nhưng sâu thẳm trong nội tâm của cô ta, không chịu tin tưởng lời Trần Ninh nói là thật.
Cô ta cắn môi, nghe điện thoại của Âu Dương ĐÌnh, cười lấy lòng nói: “Tổng giám đốc Âu Dương, tôi đang ở tập đoàn Ninh Đại, ngài có dặn dò gì không?”
“Trần Phương Phương, con tiện nhân nhà cô!”
Âu Dương Đình tức giận gào thét, âm thành từ trong điện thoại của Trần Phương Phương truyền ra, tắt cả mọi người đều nghe thấy.
Trần Phương Phương bỗng nhiên bị mắng thì mơ màng, hỏi một chút: “Áy, tổng giám đốc Âu Dương, sao vậy?”
Âu Dương Đình nỗi trận lôi đình, anh ta tức giận quát: “Tôi bảo cô trộm vacxin hàng mẫu và tài liệu mật của Ninh Đại, con mẹ nói, cô xem cô trộm về cho tôi cái gì? Cầm bình nước ép nho đến lừa tôi?”
Trần Phương Phương nghe vậy, sắc mặt trắng bệch, trong ánh mắt xuất hiện sự hoảng sợ, giọng nói run rầy: “Tổng giám đốc Âu Dương, mọi người có phải sai sót chỗ nào không?”
Âu Dương Đình cả giận nói: “Tính sai? Cô tưởng giáo sư trong phòng thí nghiệm là cái gì?”
“Trần Phương Phương, tôi nói cho cô biết, chức giám đốc của cô đã bị khai trừ rồi, cò số tiền một trăm triệu trước đây hứa với cô cũng sẽ bị huỷ bỏ.”
“Mặt khác, trước đây cô lấy hai ngàn vạn của tôi, một xu cũng không thẻ thiếu, nhanh nhả ra. Thiếu một hào, tôi bán cô đến Châu Phi làm điềm.”
Trần Phương Phương nghe như sắm giữa trời quang, tầm thân cứng ngắc.
Chợt “ơ” một tiếng, rồi bật khóc.
với Trần Phương Phương: “Chúng tôi tạm thời không truy cứu trách nhiệm pháp luật của cô, bây giờ cô có thể đi.”
Đi?
Trần Phương Phương bước ra khỏi cánh cửa này, không thể trả hai ngàn vạn cho Âu Dương ĐÌnh, đoán chừng sẽ bị đưa đến Châu Phi.
Cô ta quỳ gối trước mặt Tống Sính Đình không chịu đi, khóc lóc cầu xin: “Chị Đình, nếu như chị thật sự xem chúng ta là chị em thân thiết, vậy cầu xin chị hãy giúp em một lần nữa đi. Em không trả đủ tiền cho Ân Dương Đình thì kết cục sẽ rất thảm.”
Sau khi náo loạn ra chuyện này, Tống Sính Đình biết tình cảm của cô và Trần Phương Phương cũng không thể trở về như trước đây nữa.
Nhưng mà, cô nhìn người đau khổ quỳ xuống cầu xin trước mặt, có chút mềm lòng.
Dù sao Trần Phương Phương cũng từng là chị em với cô, lúc đi học thì cũng nhau, tan học thì cùng một chỗ, có cái bánh cũng muốn chia đôi, bạn bè than thiết chai nhau ăn.
Cho dù Trần Phương Phương làmv iệc có lỗi với cô, nhưng trở mắt nhìn Trần Phương Phương bị bán sang Châu Phi làm gái, cô lại không đàng lòng.
Cô nhìn về phía Trần Ninh xin giúp đỡ, nhỏ giọng nói: “Trần Ninh, chúng ta có thể giúp cô ấy không?”
Một chút xíu tiền, Trần Ninh cũng không để tâm.
Nhưng Trần Phương Phương dám ăn cây táo rào cây sung, vừa rồi còn kiêu ngạo mà làm nhục Tống Sinh Đình, còn lôi kéo người Ninh Đại.
Trần Ninh cảm thấy nếu như không cho Trần Phương Phương một chút giáo huấn, sau này đoán chừng mỗi nhân viên ở đây cũng có thẻ bns đứng công ty.
Anh hơi trầm ngâm, sau đó hờ hững liếc qua người đang quỳ trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Cô thiếu bao nhiên tiền?”
Trần Phương Phương thấy có cơ hội, cuống quýt nói: “Tôi bán xe và nhà đi, chắc là có thể cũng được kha khá tiền rồi, chỉ là thiếu năm trăm vạn.”
Trần Ninh: “Cô tiếp tục ở lại công ty của chúng tôi làm, lương một năm vẫn như cũ là năm mươi vạn, cô có thể dùng mười năm tiền lương của cô để trả nợ.”
“Nhưng trước khi trả hết lương thì cô đều phải làm việc ở công ty, phục tùng mọi công việc công ty bàn giao vô điều kiện.”
Trần Phương Phương liên tục nói: “Có thể, tôi có thẻ.”
Trần Ninh: “Đến phòng tài vụ lĩnh lương đi, buổi chiều tôi muốn thấy cô đến làm việc ở công ty.”
Tất cả mọi người nhao nhao nghị luận, nói Trần Phương Phương thật là may mắn, phạm vào sai lầm lớn như thế, vẫn còn có thể ở lại công ty làm việ!
c Nhưng mà buổi trưa, Trần Ninh dặn dò nhân viên, chuẩn bị một phòng làm việc lắp kính trong suốt bốn phía.
Cái phòng kính nho nhỏ này chính là phòng làm việc cho Trần Phương Phương.
Buổi chiều Trần Phươg Phương đến phòng làm việc kia đi làm, cô ta ngồi trong phòng làm việc nhỏ, giống như phạm nhân À: bã ~^:Á vn ˆ +“: IÀ Ä.
ngôi tù, cũng giỗng như con chó ở bên trong cái lông, đề các nhân viên tham quan Cô ta biết đây chính là Trần Ninh có ý cho cô ta một bài học, lầy cô ta để giết gà doạ khi.
Cô ta nhịn không được mà úp mặt trên bàn làm việc khóc. Cực kỳ hối hận hành vi lúc trước của mình, nhưng đáng tiếc trên thế giới không có thuốc hối hận.
Nhân viên ở bên ngoài đều nhìn vào với ánh mắt khác thường, chỉ chỉ trỏ trỏ nói đây chính là kết cục của kẻ phản bội.
Danh Sách Chương: