Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Triệu Nguyên Canh nghe vậy thì mắt sáng rực lên.

Chuyện của quân nhân, anh ta quả thực không có quyền can thiệp vào.

Nhưng Vương thị tôn nói đúng, bây giờ anh ta có thể thảm vấn Trần Ninh trước, hỏi cho rõ ràng rồi hẳn còng tay Trần Ninh lại, áp giải đến quân đội, giao cho bên quân đội xử lý.

Nếu anh ta làm như vậy thì cho dù là phía quân đội cũng không thể nào bắt bẻ được.

Nhận được chỉ thị của thị tôn, thị tôn còn đến hiện trường để hỗ trợ cho anh ta, hơn nữa phía sau thị tôn còn có Hạng Các lão chống lưng cho.


Lúc này, Triệu Nguyên Canh lại lần nữa vực dậy tinh thần.

Anh ta lại ngồi xuống, cầm máy ghi âm lên, lạnh lùng nhìn Trần Ninh nói: “Trần Ninh, anh đã nghe lời thị tôn nói rồi đấy.

Xin hãy hợp tác điều tra với chúng tôi, để tránh cho anh khỏi tự mình khó xử.”
“Tên tuổi, giới tính, địa chỉ nhà, vui lòng khai báo từng cái một.”
Trần Ninh không để ý tới Triệu Nguyên Canh mà chỉ nhìn Vương Dụ, mỉm cười nói: “Nếu như ông muốn làm khó tôi, lấy lòng chủ của ông Hạng Thành, vậy thì tôi chỉ có thể nói là ông đã chọn nhằm người rồi.

Ông với tôi không cùng đẳng cấp.

Với tính cách trước đây của tôi, tôi vốn sẽ không thèm đặt ông vào mắt.”
“Sở dĩ tôi tới đây lần này là muốn nói cho ông biết, sau này nếu không có việc gì thì đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi đánh chó cũng không cần nhìn mặt chủ của ông đâu.”
Vương Dụ giận đến run người: “Cậu!”
Ông ta sớm đã biết Trần Ninh rất điên cuồng, nếu không phải biết Trần Ninh đã bị cách chức thì ông ta cũng không dám kiếm chuyện với Trần Ninh.

Ông ta vốn cho rằng bây giờ Trần Ninh không có địa vị gì, lại còn phạm tội ngay trên địa bàn của mình thì ông ta có thể bắt nạt Trần Ninh, xả giận cho thầy của mình.

Thế nhưng ông ta không ngờ tới Trần Ninh không có chức vị nhưng lại vẫn điên cuồng như vậy, hoàn toàn không xem ông ta ra cái thá gì.


Ông ta bị Trần Ninh coi thường như vậy ngay trước mặt một đám thủ hạ Vương Dụ không nhịn được nữa, mặt mày xanh mét nói: “Cậu đã phạm phải tội còn không hợp tác.

Tôi có cách khiến cho cậu phải ngoan ngoãn phối hợp với chúng tôi.”
Nói dứt với, ông ta nói với Triệu Nguyên Canh: “Cậu không cần khách sáo với cậu ta, cứ coi cậu ta là tội phạm giết người mà đối đãi, phãi “chăm sóc” cậu ta cho thật tốt.”
Triệu Nguyên Canh hiểu ý của ông ta, anh ta quay sang nói với đám cảnh sát gần đó: “Người đâu, còng tay anh ta lại, khoá anh ta vào ghế thẩm vấn.”
“RõI”
Lập tức có vài tên cảnh sát tiền lên để khóa Trần Ninh lại.

Đúng ngay lúc này, cánh cửa phòng thẩm vấn “rằm” một tiếng bị người ta mở toang.

Động tĩnh quá lớn khiến Vương Dụ, Triệu Nguyên Canh và những người khác giật hét cả hồn.

Chỉ thấy một người đàn ông có đôi mắt ưng từ bên ngoài bước vào, theo sau còn có một vài chiến binh.

Vương Dụ không quen biết những người này, vừa kinh ngạc vừa tức giận hết: “Các người là ai, tôi đã ra lệnh không ai được vào đây quấy rầy cơ mà?”
Người đàn ông mắt chim ưng lạnh lùng nói: “Chúng tôi là người của cục an ninh quân đội, chúng tôi tới đây để đón Thiếu soái.”
Vương Dụ và Triệu Nguyên Canh sửng sốt.

Lúc này, người đàn ông mắt chim ưng đã bước nhanh tới chỗ Trần Ninh, cung kính giơ tay chào Trần Ninh, sau đó nói: “Thiếu soái, chúng ta đi thôi.”

Trần Ninh ngạc nhiên nhìn người đàn ông có đôi mắt chim ưng trước mặt, người đàn ông này là Cục trưởng Cục An ninh Thủ đô, tên là Lương Ưng.

Tất cả binh sĩ ở các quân khu khác nhau trên khắp cả nước, nếu như phạm lỗi đều sẽ do Lương Ưng chịu trách nhiệm xử lý.

Lương Ưng là người có chức vị cao nhất trong quân đội, cũng là người chịu trách nhiệm bên cạnh Quốc chủ.

Tại sao Lương Ưng lại xuất hiện ở đây?
Trần Ninh nhận ra, có lẽ Quốc chủ nhiệm kỳ mới Hoàng Càn đã phái Lương Ưng đến đây, có lẽ ngài ấy chuẩn bị giao cho anh chức vị và nhiệm vụ gì đây.

Anh gật đầu: “Được!”
Vương Dụ nhìn thấy đám người Lương Ưng tự nhiên từ đâu xông vào rồi muốn đưa Trần Ninh đi thì không vui.

Ông ta lớn tiếng quát: “Chờ đã, các người là cái thá gì, tôi đã cho phép các người mang Trần Ninh đi chưa?”
Lương Ưng lạnh lùng liếc nhìn Vương Dụ, gật gù, sau đó lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc: “Tôi thấy nên thay vị trí của thị tôn thành phố Trung HảiVương Dụ.”
Nói xong liền cúp điện thoại..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK