Mọi người có mặt tại hiện trường đều sợ ngây người!
Bùm!
Hai chiếc quan tài nặng nề được đặt trước mặt Diệp Văn Bưu và Đỉnh Thanh.
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Tôi đã nói hôm nay là hoàng đạo tốt, cũng nên là ngày giỗ của hai vị đáy.”
Ngày giỗ.
Sau khi nghe được câu nói kia của Trần Ninh, vẻ mặt của Diệp Văn Bưu và Đinh Thanh đầy biến động.
Đinh Thanh giận tái mặt: “Trần Ninh, đùa không vui gì đâu.”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Anh cho rằng tôi đang nói đùa sao?”
Mặt mày Diệp Văn Bưu tái nhợt, anh ta lạnh lùng nói: “Tràn Ninh, anh vẫn cho rằng mình là thống soái Bắc Cảnh uy phong khi xưa sao?”
“Bây giờ chỉ là mặt trời sắp lặn mà thôi”
“Muốn giết tôi và Đinh tiên sinh mà chỉ dựa vào mình anh ư? Đám lâu la kia chỉ là tùy tùng thôi à?”
Trần Ninh liếc nhìn ba người Điển Chử, Tần Tước và Đồng Thiên Bảo phía sau, sau đó cười nói với Diệp Văn Bưu: “Đúng vậy, mấy người bọn họ thôi cũng đủ để đưa hai người lên đường.”
Ngông cuồng!
Thật sự là rất ngông cuồng.
Không chỉ Diệp Văn Bưu run lên vì tức giận, ngay cả Đỉnh Thanh cũng không thể giữ được sự bình ổn trong hơi thở của mình.
Định Thanh nheo mắt lại, chậm rãi nói: “Trần Ninh, nếu muốn giết chúng tôi, phải hỏi thuộc hạ của chúng tôi có đồng ý không đã?”
Diệp Văn Bưu vung tay phân phó bọn thủ hạ của anh ta: *Tiễn anh ta quy thiên!”
Giọng nói rơi xuống, hàng trăm tên thủ hạ mặc vest, lập tức đẳng đẳng sát khí vây quanh Trần Ninh.
Người của Diệp Văn Bưu vốn định đối phó với Tần Tước, nhưng không ngờ Trần Ninh lại xuất hiện, vừa hay đối phó luôn.
Diệp Văn Bưu cầm một điều xì gà, châm lửa rồi cười toe toét: “Lúc ra tay nhớ chú ý, Trần Ninh từng là một người có thể diện, tiễn anh ta quy thiên, cũng phải để anh ta chết một cách có thể diện chút, ít nhất là toàn thây, ha ha ha…”
Điển Chử nhìn thấy thủ hạ của Diệp Văn Bưu, đằng đằng sát khí vây quanh tới.
Anh dặn Tần Tước bảo vệ nguyên soái và phu nhân, sau đó tự mình sải bước ra ngoài nghênh tiếp bọn họ.
Tần Tước quay sang Đổng Thiên Bảo nói: “Bảo vệ tốt Thiếu soái cùng Thiếu phu nhân!”
Sắc mặt Đồng Thiên Bảo u sầu, sao hai người lại xuất thủ, còn anh lại phải bảo hộ chứ, xem thường vừa thôi?
Nhưng mà, loại ý nghĩ này, trong lòng cũng chỉ dám lắm bẩm, tuyệt đối không dám nói ra khỏi miệng.
Điển Chử khẽ cau mày khi thấy Tần Tước bước ra theo mình.
Tần Tước khởi động cổ, sau đó liếc nhìn Điền Chu, nói: “Tôi sợ anh chịu không nổi, cho nên giúp chia sẻ một chút.”
Điển Chử hừ lạnh một tiếng: “Không cần sự lo lắng của mắấy người, chuyện này tôi còn chẳng thèm để vào mắt.
Lo cho tôi, chỉ bằng lo cô sẽ kéo chân tôi thì hơn.”
Khung lại!
Tần Tước nghe vậy trong mắt lóe lên một tia bắt mãn, lạnh lùng nói: “Lo cho tôi chỉ bằng lo bản thân anh đi.
Mảnh trái thuộc về tôi, mảnh bên phải thuộc về anh.
Để xem ai quật ngã được nhiều người hơn?”
Điển Chử vui vẻ đón nhận thử thách: “Vậy thì cá cược!”
Mọi người ở hiện trường quay sang nhìn nhau.
Diệp Văn Bưu cau mày với Đinh Thanh, đám thủ hạ của Diệp Văn Bưu càng tức giận hơn.
Hai người này coi bọn họ thành ra cái gì vậy?
Ngay cả Tống Sính Đình và Đồng Kha cũng không nhịn được nói nhỏ với Trần Ninh: “Trần Ninh, Điển Chử và Tiểu Tần, có phải bọn họ quá khinh địch không vậy?”
Trần Ninh nhìn Điển Chử và Tần Tước, mỉm cười: “Không phải, bởi vì đối với bọn họ mà nói, những người này thật sự không là cái gì cả.”
Lời nói của Trần Ninh không lớn, nhưng những người xung quanh đều có thể nghe thấy rõ ràng.
Hơn một trăm thuộc hạ của Diệp Văn Bưu đã đầy một bụng tức, nghe thấy lời nói của Trần Ninh, đám đó gần như bạo phát ngay tại chỗ.
Có người hét lên: “Giết!”
Ngay lập tức, đám người này đồng loạt di chuyển, lao về phía Điển Chử và Tần Tước chém giết.
Rằm!.
Danh Sách Chương: