Hiện trường không ít tướng sĩ, nghe được lời này của Trần Ninh, đều nhịn không được theo bản năng gật đầu.
Ngụy Diên cũng nói: “Vâng, thuộc hạ thụ giáo.”
Trần Ninh nhìn Trần Trung bên cạnh Ngụy Diên không phục, thản nhiên nói: “Tôi đã so tài với Trần Trung một lần rồi, tôi sẽ không so tài với anh ta nữa, tôi không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy.”
Trần Trung nghe vậy nghẹn khuát!
Hắn cảm tháy Đại đô đốc vừa rồi chính là đầu cơ trục lợi, thừa dịp hắn bất cần nhanh chóng đá bay hắn.
Hiện tại Đại đô đốc không dám so với hắn một lần nữa, nhất định là sợ hãi.
Thế nhưng, điều khiến hắn không thể tin được chính là, Trần Ninh nói xong, quay đầu nói với Ngụy Diên: “Tôi không có hứng thú so tài với Trần Trung, nhưng nếu các huynh đệ ở hiện trường muốn xem diễn tập chiến đấu trong quân đội, tôi có thể cùng Ngụy tướng quân biểu diễn một chút.”
Cùng anh ta?
Ngụy Diên trợn to hai mắt, vẻ mặt ngoài ý muốn.
Anh ta ở trong quân Bắc Cảnh, coi như là một chiến tướng nồi danh, hiện tại ở trong quân Bắc Cảnh, ngoại trừ ba vị thủ trưởng Tham Lang, Phá Quân, Thất Sát ra, có thể nói là bất luận kẻ nào anh ta cũng không sợ hãi, bất kỳ đối thủ nào anh ta đều dám đánh một trận.
Anh ta hé cái miệng to, cười ha hả nói: “Đại đô đốc, ngài xác định, thuộc hạ quyền cước thô lỗ, hơn nữa giống như ngài nói, chiến đầu quen với toàn lực ứng phó, lỡ như tôi làm bị thương Đại đô đốc, vậy làm thế nào cho phải?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Có thể làm tổn thương tôi, coi như bản lĩnh của anh, tôi sẽ trọng thưởng xứng đáng.”
Hổ Báo Doanh còn có binh lính sư đoàn 113 ở hiện trường, nghe thấy lời này của Đại đô đốc, đều nhịn không được nhao nhao đứng lên.
Trần Trung cũng nhịn không được thấp giọng nói: “Tướng quân, Đại đô đốc đều đã nói như vậy, ngài còn do dự cái gì?”
Lúc này Ngụy Diên đã phục hồi tinh thần từ trong kinh ngạc.
Anh ta đầy ý cười, nghĩ đến còn có loại chuyện tốt này, đánh anh, còn có thể được khen thưởng.
Ha ha, vậy thì đừng trách lão Ngụy tôi không khách khí.
Anh ta do dự đáp ứng: “Được, tôi liền cùng Đại đô đốc, trình diễn đấu thuật thực chiến trong quân đội là như thế nào cho nhóm tiểu tử hỗn đản ở hiện trường này.”
Anh ta nói xong, ý bảo hai bên lui ra, sau đó nói với Trần Ninh: “Đại đô đốc, xin thỉnh giáo.”
Trần Ninh vẫy tay: “Đến chiến!”
Ngụy Diên thật đúng là không biết hai chữ khách khí viết như thế nào, hơn nữa giống như Trần Ninh vừa nói, lúc chiến đấu toàn lực ứng phó, mặc kệ đối thủ mạnh yếu, không cho đối thủ bất kỳ cơ hội nào.
Trong nháy mắt Trần Ninh vừa mới dứt lời chiến, thân hình Ngụy Diên liền động, vèo một tiếng, kích động xông tới Trần Ninh, tốc độ nhanh đến đáng sợ.
Ánh mát Trần Ninh phía sau mặt nạ sáng lên!
Xem ra trong khoảng thời gian anh không ở quân Bắc Cảnh này, Ngụy Diên luyện tập không ngừng nghỉ, thực lực chẳng những không có giảm xuống, ngược lại so với trước kia hình như còn tăng lên một cấp.
Ngụy Diên nhanh như chớp, quét ra một roi chân vô cùng sắc bén quét về phía đầu Trần Ninh.
Một cước này, long trời lở đất.
Chẳng những Hỗ Báo Doanh cùng binh sĩ sư đoàn 113 nhao nhao kích động hò hét trợ uy, ngay cả các tướng sĩ bộ đội xung quanh đang tập kết cũng nhao nhao dừng động tác, gắt gao nhìn chằm chằm trận chiến này.
Đây chính là Đại đô đốc cùng Ngụy Diên thiếu tướng chiến đấu đầy!
Thậm chí, nhóm người Hỗ Báo Doanh, có không ít người lén lút thì thầm với nhau.
“Các người xem ai có thể thắng?”
“Nhát định là Ngụy tướng quân của chúng ta!”
“Vậy các người nói đại khái mấy chiêu thì Ngụy tướng quân có thể đánh bại Đại đô đốc?”
“Khoảng mười chiêu đi!”
“Mười chiêu, tôi cá là cược năm chiêu Đại đô đốc sẽ bị Ngụy tướng quân chúng ta đánh nằm sắp, đánh cược một gói thuốc lá, có dám đánh cược không?”
“Cá thì cá!”
Điển Chử cùng Bát Hỗ Vệ, chú ý tới động tác nhỏ của đám tiểu tử hỗn trướng của Hồ Báo Doanh.
Những tên này vậy mà dùng Đại đô đốc cùng Ngụy Diên thiếu tướng so thí, tiến hành đánh cược.
Hơn nữa những tên này, đều là đánh cược trong vòng vài chiêu Đại đô đốc sẽ bị đánh bại..
Danh Sách Chương: