Đám người Diêm Thanh toàn bộ choáng váng!
Thế nhưng lại cử đến một đoàn quân đặc chủng đến đối phó bọn họ? Thậm chí còn điều động hơn mười chiếc xe tăng.
Lúc này bọn họ bị bao vây dưới họng đại pháo cùng xe tăng như mãnh thú bằng thép.
Phía sau còn có rất nhiều binh sĩ Mãnh Long trang bị vũ khí hạng nặng.
Không ít tên đã không nhịn được buông bỏ vũ khí, giơ tay đầu hàng.
Sắc mặt Diêm Thanh xanh mét, phẫn nội nói: “Điển Chử, các người điên rồi, các người có biết đây là đang làm gì không?”
“Các người đây là binh biến, sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, các người có biết không?”
Trần Ninh thản nhiên mở miệng: “Không, bọn họ không phải binh biến.
Bọn họ chính là hành động theo mệnh lệnh của tôi, đương nhiên sẽ không bị trừng phạt.”
Diêm Thanh cười lạnh nói: “Ha ha, mệnh lệnh của mày?”
“Mày hiện tại đã là phạm nhân, mày tưởng bản thân còn là Thiếu soái của trước đây sao?”
Trần Ninh bình tĩnh nói: “Chỉ cần một ngày cấp trên chưa bãi bỏ chức vị của tôi, tôi vẫn là Thiếu soái, tôi có đủ tư cách điều động quân đội.”
Diêm Thanh hung hăng nói: “Nhưng tao cam đoan mày sẽ lập tức không còn là Thiếu soái nữa.”
Ông ta nói xong liền lấy điện thoại ra, lớn tiếng nói: “Tao sẽ gọi báo cho Quốc chủ, báo cáo việc thủ hạ của người binh biến, cầu ngài lập tức bãi bỏ chức vị của mày.”
Trần Ninh mỉm cười: “Ông có tin hay không? Quốc chủ sẽ không bãi bỏ chức vị của tôi, ngược lại sẽ gián chức ông đót”
Diêm Thanh mắng: “Tao khinh!”
“Tao đi theo Quốc chủ nhiều năm như vậy, là người dưới tay ngài ấy, sao ngài ấy lại gián chức tao?”
“Ngược lại là mày, mày hại chết Tần thiếu, hiện tại còn chống cự điều tra, mày xong đời rồi.”
Trần Ninh cười cười: “Vậy ông có thể thử xeml”
Thử thì thử!
Diêm Thanh nhanh chóng bấm điện thoại gọi cho lão Quốc chủ Tần Hằng.
Rất nhanh điện thoại được két nói.
Diêm Thanh lớn tiếng báo cáo: “Báo cáo Quốc chủ, Trần Ninh tự tiện điều động quân đoàn Mãnh Long, chống đối điều trai”
“Quân đoàn Mãnh Long hiện tại bao vây chúng tôi, tình huống khẩn cấp, tôi cầu ngài lập tức nghiêm khắc xử lý việc này.”
Âm thanh của Tần Hằng chậm rãi vang lên: “Trần Ninh là Thiếu soái, quân đoàn Mãnh Long thuộc quân Bắc Cảnh, Trần Ninh có quyền điều động quân đoàn Mãnh Long!”
Cái gì?
Diêm Thanh nghe được lời này của Tần Hằng, quả thực Sợ ngây người.
Miệng ông ta mở lớn, rất lâu mới hồi phục tinh thần, lắp bắp nói: “Quốc… quốc chủ, nhưng hiện tại Trần Ninh đang phải tiếp nhận điều tra, cậu ta sao có thẻ…”
Tần Hằng nói: “Tôi quên nói với ông, ông tra lâu như vậy vẫn không tra ra bằng chứng buộc tội Trần Ninh, có thể thấy Trần Ninh không phải hung thủ ám hại con tôi, cho nên ông không cần một mực dây dưa với Trần Ninh!”
Gì?
Một mực dây dưa với Trần Ninh?
Đây chính là đang bảo ông ta thả Trần Ninh sao?
Diêm Thanh khiếp sợ nhìn thoáng qua Trần Ninh, biểu tình dần có chút nghi hoặc bất định, ông ta vội vàng nói với Tần Hằng: “Nhưng mà Quốc chủ, Trần Ninh cậu ta…”
Tần Hằng đánh gãy lời nói của Diêm Thanh: “Lão Diêm, ông theo tôi bao lâu rồi?”
Diêm Thanh nghe vậy giật mình, không rõ tại sao Quốc chủ lại hỏi ông ta chuyện này.
Ông ta theo bản năng đáp: “Hai mươi mấy năm, đại khái là 23 năm đi!”
Tần Hằng chậm rãi nói: “Ừ, tôi nhớ không lầm thì năm nay ông đã 65 tuổi rồi?”
Diêm Thanh sửng sót: “Quốc chủ, năm nay thuộc hạ vừa mới 60!”
Tần Hằng nói: “Cũng không còn trẻ, nên về hưu đi!”
Àm ầm!
Những lời này giống như thiên lôi gián mạnh vào tai Diêm Thanh.
Về hưu!
Quốc chủ Tần Hằng: “Nghe tiếng hình như là Nguyễn Hồng đến rồi? Các người bàn giao công tác đỉ.”
Nói xong, Tần Hằng liền ngắt điện thoại.
Trần Ninh mỉm cười nói: “Lão Diêm, có phải không? Tôi đã nói Quốc chủ sẽ không gián chức tôi mà lại ngược lại, ông mới là kẻ xong đời.”
Sắc mặt Diêm Thanh cực kỳ khó coi.
Nguyễn Hồng nói với đám người Vương Hạc: “Từ giờ trở đi, tôi chính là người phục trách mới của mọi người.
Tất cả các người đều do tôi phụ trách, hiểu chưa?”
Đám người Vương Hạc ai nấy khiếp sợ, vội vàng nói: “Vâng, Nguyễn cục trưởng.”
Nguyễn Hồng hài lòng nói: “Tốt lắm.
Hiện tại tôi có hai chuyện muốn làm.”
“Chuyện thứ nhất chính là phối hợp với Thiếu soái, điều tra ra thủ phạm mưu hại Tần thiếu, mặc kệ kẻ này có bao.
nhiêu quyền lực, điều phải đem bọn họ nhỗ cỏ tận góc.”
Đám người Vương Hạc vội vàng đáp: “Vâng!”
Nguyễn Hồng lại nói: “Chuyện thứ hai, chính là điều tra người tiền nhiệm phụ trách An ninh quốc gia, Diêm Thanh, vi phạm kỷ luật nghiêm trọng.”
Sắc mặt đám người Vương Hạc đại biến, Nguyễn Hồng vừa nhận chức liền lập tức giải quyết lão Diêm!
Lão Diêm vừa về hưu đã bị bắt lại!
Diêm Thanh mặt không còn chút máu, bắt quá cũng không để lộ cảm xúc không ổn.
Ông ta biết nhất định chuyện đã bại lộ, bằng không Quốc chủ sẽ không thay thế ông ta mà không báo trước.
Nếu đã bại lộ, như vậy ông ta coi như xong đời.
Hiện tại bị Nguyễn Hồng kết tội, ông ta cũng không ngạc nhiên.
Nguyễn Hồng nhìn Diêm Thanh, lạnh lùng hỏi: “Lão Diêm, ông có gì muốn nói không?”
Diêm Thanh ngậm miệng không nói lời nào!
Nguyễn Hồng nói: “Xem ra Lão Diêm không muốn nói, không sao cả, tôi sẽ có cách cậy miệng ông.
Tôi tuy trẻ tuổi hơn ông, nhưng năng lực tra tắn của tôi tuyệt đối sẽ.
không kém lão Diêm ông đâu!”
*Người đâu, còng tay chân lão Diêm lại, mang về phòng giam bí mật của An ninh quốc gia, tiền hành điều ra!”
“Vâng!”
Lập tức có mấy người đàn ông mặc âu phục tiền lên, đêm Diêm Thanh lôi đi.
Thật nực cười, đêm nay Diêm Thanh tính toán tự ý đem Trần Ninh chuyển đến phòng giam dùng hình bức cung.
Nhưng ông ta không nghĩ đến, cuối cùng người bị bắt đi tra khảo lại chính là ông ta.
Nguyễn Hồng cho thủ hạ bắt Diêm Thanh đi, bà phân phó cho người An ninh quốc gia toàn bộ lui ra.
Trần Ninh cũng hạ lệnh cho quân đoàn Mãnh Long lui lại, chỉ để lại bên người Điển Chử cùng Bát Hồ Vệ.
Nguyễn Hồng cung kính nói với Trần Ninh: “Thiếu soái, tôi mang đến cho ngài một tin tốt.”
Trần Ninh hỏi: “Tin gì?”
Nguyễn Hồng nói: “Người của tôi vừa tra được thi thể của Tần thiếu, nghe nói đang bị giấu ở một kho đông lạnh trong siêu thị.”
Trần Ninh kinh hỉ nói: “Tốt lắm! Chúng ta lập tức đến đó!
Tìm được thi thể Tần thiếu, có thể bắt được người hại Tần thiếu.”.
Danh Sách Chương: