“Triệu tướng quân này, có quan hệ riêng với tôi rất sâu, tuy tôi cùng anh ấy không phải huynh đệ, nhưng tình cảm giống như huynh đệ.”
*Cho nên tôi liền tự ý làm chủ, mời ba người các vị tới đây.
tụ tập, uống một ly rượu, tán gẫu một chút.”
Lưu Chấn Bình cười nói: “Chúng tôi phái người đi mời cậu, mới biết cậu đến chỗ La lão ăn cơm, để cho máy người chúng tôi đợi lâu.”
Triệu Nhược Long cười nói: “Đúng vậy, chúng tôi đêu uống nửa ngày, Trần Ninh cậu phải tự phạt mình ba chén.”
Trần Ninh cười nói: “Để cho máy vị huynh đệ chờ đợi lâu, tôi nên phạt.”
Ba ly đối với Trần Ninh mà nói, chính là chuyện nhỏ.
Anh thật đúng là uống ba chén, thắng được một mảnh ủng hộ nhóm người Hoàng Càn.
Tuy rằng Tống Sinh Đình biết tửu lượng Trần Ninh không tệ, nhưng thấy chồng mình uống rượu như vậy, cũng nhịn không được đau lòng, nhỏ giọng nói: “Anh uống chậm một chút, tổn hại sức khỏe.”
Hoàng Càn cười nói: “Ha ha, em dâu đau lòng Trần huynh đệ rồi, chúng ta cũng đừng ép Trần huynh đệ uống nhiều như vậy, bằng không hại Trần huynh đệ trở về bị rày.”
Lưu Chắn Bình và Triệu Nhược Long thì cười xấu xa nhìn Trần Ninh, tựa hồ chê cười Trần Ninh sợ vợ.
Khuôn mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình hơi đỏ lên!
Trần Ninh vẫn tươi cười như trước, không cho là đúng.
Đường đường là Thiếu soái Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ, một người ngay cả liên quân do cao thủ mười tám quốc gia tạo thành cũng giết xuyên thủng, làm sao có thể sợ một cô gái yếu đuối.
Anh không nghĩ rằng trên thế giới có người đàn ông sợ vợ, chỉ có những người đàn ông yêu vợ mình.
Vì vậy, anh không quan tâm đến một vài trò đùa của Hoàng Càn.
Hoàng Càn cũng thuận miệng đùa giỡn mà thôi, rất nhanh liền chuyển đề tài, hỏi Trần Ninh tình hình gần đây.
Trần Ninh cười khổ nói: “Cha con La lão liên tục mở tiệc chiêu đãi tôi, muốn tôi tỏ thái độ, hy vọng tôi ủng hộ La gia.”
Hoàng Càn cười nói: “Chuyện nửa đêm tối qua ở câu lạc bộ Midnight Sun, tôi nghe nói rôi.”
“Tiểu tử La Văn Nhạc có chút phiêu, chơi mánh khóe nhỏ đùa giỡn lên người Trần huynh đệ cậu.”
Trần Ninh nghe vậy có chút kinh ngạc!
La Văn Nhạc chơi mánh khóe nhỏ này, vậy mà Hoàng Càn đều biết.
Xem ra, trong khoảng thời gian này Hoàng Càn cũng rất chú ý đến nhất cử nhất động của Thủ đô, hơn nữa thực lực của Hoàng Càn ở Thủ đô cũng mạnh hơn trong tưởng tượng.
Hoàng Càn này, đây là quá khiêm tốn rồi, khiêm tốn đến mức khiến người ta dễ dàng bỏ qua sự tồn tại của ông.
Triệu Nhược Long nói: “Trần Ninh, mặc kệ như thế nào tôi cũng ủng hộ Hoàng Các lão.”
“Lúc trước Hoàng Các lão nghe cậu khuyên bảo, mới quyết định đứng ra tranh cử Quốc chủ nhiệm kỳ tới.”
“Lúc trước cậu cũng bảo Lưu tướng quân ủng hộ Hoàng Các lão, bây giờ cậu sẽ không lâm trận thay đổi, chạy tới ủng hộ La lão chứ?”
Trần Ninh cười nói: “Từ đầu đến cuối, tôi đều cho rằng anh Hoàng là người thích hợp nhát, tôi cũng sẽ ủng hộ anh Hoàng đến cùng.”
Trong mắt Hoàng Càn hiện lên một tia cảm kích: “Huynh đệ tốt!”
Trần Ninh cùng Lưu Chấn Bình, Triệu Nhược Long, là thống soái của quân Bắc Cảnh, Giang Nam và Tây Cảnh, có ba người này ủng hộ, Hoàng Càn mới xem như chân chính có sức mạnh.
Có ba người này chống đỡ ông, những môn phiệt thế gia, tập đoàn tài chính, mới có thể chân chính cân nhắc ủng hộ ông.
Ông coi như là chân chính có vốn cạnh tranh với Hạng lão, La lão.
Tuy nhiên, Hoàng Càn vẫn rất lo lắng.
Ông nói với Trần Ninh: “Trần huynh đệ, tuy rằng có ba người các vị đại biểu cho ba đại quân khu ủng hộ tôi, nhưng tôi tự nhận thực lực tổng thể vẫn kém xa Hạng lão cùng La lão, xin hỏi hy vọng tôi thắng được ở đâu, xin chỉ giáo.”
Triệu Nhược Long và Lưu Chắn Bình cũng đều nhìn Trần Ninh, đây cũng là mối quan tâm của bọn họ.
Trần Ninh cười nói: “Người ủng hộ Hạng lão nhiều nhất, sau đó là La lão, tiếp theo là anh Hoàng.”
“Nhưng không bao lâu nữa, người ủng hộ La lão sẽ phát hiện, tranh không lại Hạng lão.”
“Những đại lão ủng hộ La lão, phát hiện phần thắn của La lão xa vời, bọn họ lại không cam lòng chịu thua, khẳng định sẽ đến ủng hộ anh Hoàng anh.”
“Anh Hoàng anh được những đại lão sau lưng La lão ủng hộ, muốn đánh bại La lão, làm Quốc chủ nhiệm kỳ kế, cũng không khó.”
Hoàng Càn nghe vậy vui mừng, chọt lại lo lắng nói: “Nhưng lỡ như đại lão sau lưng La lão không chịu ủng hộ tôi, ngược lại muốn các vị – những người ủng hộ tôi, thay đổi đi trợ giúp La lão?”
Trần Ninh thản nhiên nói: “Người ủng hộ lớn nhất sau lưng La lão chính là ân sư của tôi, đến lúc đó tôi sẽ đi nói với ân sư, để ân sư dẫn đầu đổi thành ủng hộ anh Hoàng.”.
Danh Sách Chương: