Park Yï Jun không ngờ “giữa đường nhảy ra một tên Trình Giảo Kim”, anh ta híp mắt, hơi phun hơi rượu ra: “Mẹ nhà mày, mày là ai?”
Trần Ninh hờ hững nói: “Tôi là anh rễ cô ấy!”
Park Yi Jun toét miệng cười nhạt: “Anh rễ? À, người tao muốn chơi chính là em vợ mày!”
Ánh mắt Trần Ninh càng lạnh: “Cậu xui xẻo rồi!”
Khóe miệng Park Yi Jun khẽ nhéch lên, như cười như không: “Người xui xẻo là mày, mày biết tao là ai không? Tao là Park Yi Jun – tổng giám đốc tập đoàn Gemini đến từ Hàn Quốc, bố tao là Park Sung Gyun – chủ tịch tập đoàn Gemini.”
“Tao có quyền miễn tội ngoại giao, cho dù tao đánh chết mày ở đây, chơi đùa với em vợ mày, tao cũng chẳng hề hắn gì!”
Lúc Park Yi Jun nói lời này, bạn của anh ta cùng vệ sĩ cũng tới, tên nào cũng trừng lên nhìn Trần Ninh với ánh mắt hung hãn Quyền miễn tội ngoại giao!
Sắc mặt Đồng Kha cũng hơi thay đổi, người có thể có được quyền miễn tội ngoại giao, ở trên thế giới chắc chắn có ảnh hưởng vô cùng lón.
Tập đoàn Gemini là tập đoàn tài chính nỗi tiếng Hàn Quốc, cũng là sự tồn tại hết sức quan trọng với nền kinh tế thế giới.
Park Yi Jun lại là tổng giám đốc của tập đoàn Gemini, còn là con trai của chủ tịch tập đoàn Gemini.
Nếu Trần Ninh động vào Park Yi Jun, đưa nó lên cấp độ ngoại giao, không chừng ngay cả Trần Ninh cũng gặp phiền toái!
Vì vậy, Đồng Kha kéo tay áo Trần Ninh, khẽ nói: “Anh rễ, chúng ta đừng đôi co với bọn họ, chúng ta đi thôi!”
Park Yi Jun thấy Đồng Kha kéo Trần Ninh muốn rời đi, còn tưởng Trần Ninh sợ rồi.
Anh ta dẫn theo mấy người bạn và vệ sĩ, chặn đường đi của Trần Ninh và Đồng Kha, huyênh hoang nói lớn: “Mẹ nhà nó chứ, các người định đi sao? Ranh con, mày có thể cút, nhưng em vợ mày buộc phải ở lại đây với tao.”
Trong lòng Trần Ninh càng tức giận, biểu cảm lại càng bình tĩnh, bình thản nói: “Cậu đã chọc giận tôi thành công rồi.”
Park Yi Jun ngây người, chợt cười đều nói: “Ha ha, còn giả vờ trước mặt tao nữa. Người đâu, làm thằng này phế cho tao, tao thấy nó liền ngứa mắt.”
Park Yi Jun vừa dứt lời, mấy tên bạn xấu ở bên cạnh anh ta, và cả hai tên vệ sĩ dáng người cao to đồng loạt ra tay, cười đều giả bao vây Trần Ninh.
Trần Ninh lạnh lùng hừ một tiếng, nhanh như chớp đá ra vài cú đá chân.
Bịch bịch bịch!
Trần Ninh lạnh lùng nói: “Bạn bè ngoại quốc? Làm bạn với người Trung Quốc chúng ta, buộc phải tôn trọng chúng ta, chúng ta mới tôn trọng cậu ta được!”
“Cái đám này giở trò lưu manh với em vợ tôi, quấy rối sinh sự.
Anh là đội trưởng đội trị an điều tra hình sự, có phải cũng nên có trách nhiệm?”
Vương Tri Hàng mặt đầy khó xử, ấp úng nói: “Anh Trần, công tử Park có quyền miễn tội ngoại giao, theo quy định, tôi không thể bắt cậu ấy.”
Park Yi Jun cũng không hài lòng, hét lên nói với Vương Tri Hàng: “Đội trưởng Vương, anh ta là ai, lòi ra ở đâu vậy, không biết tôi có quyền miễn tội ngoại giao sao?”
Vương Tri Hàng còn chưa kịp giải thích, Park Yi Jun liền vênh váo hồng hách bước lên trước vài bước, ỷ vào việc có Vương Tri Hàng và mấy tên cảnh sát hình sự ở đó, cậy anh ta có quyền miễn tội ngoại giao.
Anh ta tùy tiện giơ tay định vỗ tát vào mặt Trần Ninh, cười lạnh lùng nói: “Đấu với tao, mày là cái thá gì. Mày muốn bắt tao, có tin giờ tao sẽ bảo đội trưởng Vương bắt chúng mày lại không?”
Vương Tri Hàng nhìn cảnh này, sắc mặt thay đổi nhanh chóng, ý thức được sắp hỏng bét rồi.
Quả nhiên, tay của Park Yi Jun vẫn chưa vỗ được lên mặt Trần Ninh, Trần Ninh đã ra tay rồi.
Rắc rắ!
c Một tiếng gãy rời của xương người vang lên.
Trần Ninh lại trực tiếp bẻ gãy luôn cổ tay của Park Yi JunI Ji Park Yi Jun phát ra tiếng kêu thảm thiết như tiếng con lợn bị chọc tiết.
Trần Ninh bẻ gãy cổ tay của Park Yi Jun, nhưng vẫn chưa nguôi giận, anh giơ tay liền cho Park Yï Jun một cái bạt tai thật mạnh.
Bốp một tiếng!
Park Yi Jun phun ra máu tươi có lẫn răng gãy, tất cả bay lệch ra ngoài, nặng nề rơi xuống đất.
Mọi người có mặt ở hiện trường đều sững sờ!
Vương Tri Hàng cũng hoàn toàn ngây ngốc ra, thầm nghĩ: chết rồi, chết rồi, giờ thì xong rồi.
Trần Ninh hừ lạnh lùng nói: “Cái thứ gì chứ, vẫn thật sự cho rằng người đến từ nước ngoài thì tài trí hơn người, dám gây chuyện ở Trung Quốc chúng tôi, đánh cậu thế này, quyền miễn tội gì cũng không có ích.”
Ở hiện trường có rất nhiều khách hàng, nghe lời này của Trần Ninh, đều không nhịn được liên tiếp vỗ tay, cảm thấy lời Trần Ninh nói thật sự quá hay.
Đường đường là đất Trung Hoa, há có thể để ngoại tặc phách lối?
Hai mắt Đồng Kha cũng sáng ngời, nhìn Trần Ninh với vẻ đầy sự sùng bái, trong lòng kiêu ngạo nói: Đây chính là anh rễ tôi,
Danh Sách Chương: