“Có khí lắm, chúng ta cùng đi xem.”
Wiliam tức giận vứt lại mấy câu uy hiếp Trần Ninh sau đó dẫn mắy tên thủ hạ rời đi.
Tống Sính Đình không nhịn được nói: “Trần Ninh, đây là nước Z, không giống với Hoa Hạ chúng ta, có lúc phải nhẫn nhịn một chút, không được hành động lỗ mãng.”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Anh đã tiết chế lắm rồi.”
Tống Sính Đình và Tần Triều Ca nghe vậy không nhịn được mà nheo mắt, không có gì để nói.
Bọn cô không biết Trần Ninh quả thực là đã kiềm chế rất nhiều rồi.
Nếu không thì dựa theo tính khí của Trần Ninh e là bây giờ Wiliam đã thành tên tàn phế rồi.
Wiliam đến bệnh viện tốt nhất Thành phố Y xử lý vết thương, trồng răng mới.
Vừa mới xử lý xong vết thương thì một người đàn ông thân hình thon thả ngồi trên ghế dài dẫn theo một đám thuộc hạ đến bệnh viện thăm anh ta.
Người ngồi ở ghế này không ai khác chính là gia chủ mới nhà họ Lý, Lý Tử Thần.
Nhà họ Lý là con rồng dẫn đầu thị trường dược liệu Hoa Hạ, ở ki giới y dược Hoa Hạ có một vị trí vững chắc, lân này Lý Tử Thần cũng nhận được lời mới của Hiệp hội y học thế giới đến tham gia đại hội học thuật.
Vốn dĩ tham gia những loại hoạt động như thế này Lý Tử Thần sẽ không đích thân tham gia đâu nhưng vì Lý Tử Thần biết vợ chồng Trần Ninh cũng đến tham dự và hắn ta biết Yên Vũ Kiếm cũng đang trong quá trình đến nước Z giết Trần Ninh rồi.
Vì vậy, hắn ta liền quyết định đích thân tự mình đến nước Z một chuyến, một là để tham gia đại hội học thuật, hai là muốn tận mắt chứng kiến Yên Vũ Kiếm giết Trần Ninh.
Hắn ta vừa đến nước Z liền nghe tin bạn tốt của hắn ta Wiliam vị Trần Ninh đánh bị thương nhập viện.
Vì vậy hắn ta liền đến bệnh viện thăm Wiliam.
Wiliam nhìn thấy Lý Tử Thần liền nói cho hắn ta mâu thuẫn giữa mình và Trần Ninh, nghiền răng nghiền lợi nói: “Tôi nhất định phải đánh chết tên tiểu tử đó, sau đó chơi đã nữ nhân của hắn ta.”
Lý Tử Thần cười híp mắt nói: “Yên tâm, tên nhóc đó không giống qua hai ngày đâu.”
Wiliam nghe vậy thì trợn tròn mắt, tò mò hỏi: “Tại sao?”
Lý Tử Thần cười lạnh nói: “Không giấu gì anh, Trần Ninh là kẻ thù của nhà họ Lý chúng tôi, tôi đã mời một vị cao thủ xuất sơn đến lấy mạng hắn ta, hắn ta sắp chết rồi.”
Wiliam kích động nói: “Haha, lúc Trần Ninh chết tôi phải ở hiện trường mới được, Lý tiên sinh, sát thủ của anh bao giờ sẽ động thủ?”
Lý Tử Thần híp mắt nói: “Tối nay.”
Wiliam xoa xoa tay: “Tốt quá, tốt quá, tối nay tôi phải ở cùng với Lý tiên sinh ngài để tận mắt chứng kiến tên Trần Ninh kia chết như thế nào, haha.”
Buỏi chiều, Trần Ninh cùng Tống Sính Đình và Tần Triều Ca ở trong khách sạn Hilton dùng bữa.
Điền Chử đích thân đứng ở bên cạnh hầu hạ.
Trần Ninh hỏi Điền Chử: “Ngày mai mới phải tham gia đại hội học thuật, thành phố Y này có chỗ nào vui chơi không?”
Điền Chử mỉm cười nói: “Thành phố Y là thủ đô nước Z, nơi đáng để đi chơi không ít.”
“Có điều theo như tôi biết, tối nay ở đây có một buổi đấu giá chợ đen, cậu có lẽ sẽ hứng thú.”
Trần Ninh tò mò hỏi: “Bình thường tôi chẳng thích tham gia các buổi đấu giá, tại sao anh nghĩ tôi sẽ có hứng thú?”
Điền Chử cười giải thích: “Buổi đấu giá chợ đen tối nay của nước Z có một thứ mà từ quốc bảo mắt tích của Hoa Hạ chúng ta, là bội kiếm quán quân hầu thời nhà Hán.”
Lý Tử Thần và Wiliam.
Lý Tử Thần cùng Wiliam nhìn thấy Trần Ninh thì mắt Wiliam tràn đầy thù hận, dường như hận không thể ăn tươi nuốt sống Trần Ninh.
Lý Tử Thần ngồi trên xe lăn mặt mang theo nụ cười còn chủ động chào hỏi Trần Ninh, dường như hắn ta đã quên mắt chiếc chân này do Trần Ninh đánh gãy lần trước.
Trần Ninh nhìn thấy Lý Tử Thần và Wiliam thì có chút ngạc nhiên, chỉ nhìn bọn họ một cái sau đó liền dẫn Tống Sính Đình và những người khác đi đến ngồi ở một chiếc bàn đợi hội đấu giá bắt đầu.
Tống Sính Đình nhìn đám người Lý Tử Thần và Wiliam ở cách đó không xa, hai người này đều là kẻ thù của Trần Ninh nha!
Hai người cùng xuất hiện ở đây e là sẽ không có chuyện gì tốt.
Cô lo lắng nói: “Chồng ơi, hai người bọn họ sao lại ở đây, có lẽ nào là đến đây tìm anh không?”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Nếu như chỉ là đến bình thường, bọn họ không gây chuyện thì kệ đi, còn nếu như bọn họ còn muốn gây chuyện thì lần này anh sẽ không tha cho bọn họ đâu.”
Rất nhanh buổi đấu giá bắt đầu.
Các loại bảo vật được đưa ra đấu giá, ví dụ như xương hỗ, răng gấu, những đồ vật bị cắm ở đây đều bán hết.
Còn có rất nhiều cỗ đồng văn vật ở khắp nơi trên thế giới khiến Trần Ninh được mở mang tầm mắt.
Rất nhanh, bên bán lấy ra một thanh hán kiếm, giới thiệu là bội kiếm đại tướng thời nhà Hán, giá khởi điểm là 10 vạn tiền mỹ, mỗi lần tăng giá không ít hơn một vạn.
Điền Chử nói nhỏ vào bên tai Trần Ninh: “Hình ảnh gửi cho chuyên gia bên Hoa Hạ chúng ta đã xác nhận đúng thật là quốc bảo thất truyền của quốc gia chúng ta.”
Trần Ninh nghe vậy thì gật nhẹ đầu, giơ tay dùng tiếng Anh lưu loát nhàn nhạt nói: “10 vạn.”
Lập tức Wiliam cách đó không xa liền tăng giá, hơn nữa còn còn tăng giá lên gấp đôi: “Tôi ra 20 vạn.”
Thì ra Wiliam là thái tử phương Tây, hắn ta thích sưu tầm các loại đao kiếm.
Hơn nữa thấy Trần Ninh ra giá liền cô ý muốn tranh với Trần Ninh, hắn ta không tin tiền tài của Trần Ninh nhiều hơn hắn ta.
Trần Ninh giơ tay: “100 vạn.”
Trần Ninh ra giá nhất thời toàn hiện trường sửng sốt.
Wiliam phẫn nộ: “110 vạn.”
Trần Ninh và Wiliam hai người không ngừng nâng giá lên, rất nhanh giá của thanh hán kiếm này đã đạt đến 300 vạn mỹ, đây ngang bằng với 2 vạn nhân dân tệ rồi.
Wiliam trán đầy mồ hôi, giá này hắn ta có chút không chịu được rồi.
Có điều, hắn ta cắn răng tăng giá.
Lý Tử Thần ở bên cạnh mở miệng nói: “Wiliam, đừng tăng nữa, thanh kiếm này cứ để hắn ta lấy trước đi.”
“Nếu như anh thích, đợi sau khi Yên Vũ Kiếm giết chết Trần Ninh thì tôi sẽ đem hán kiếm đó tặng cho anh.”
Wiliam nghe vậy vô cùng vui: “Vậy thì tốt quá.”
Rất nhanh, thanh hán kiếm này đã được Trần Ninh mua lại.
Trần Ninh đã không còn hứng thú với những bảo vật khác rồi liền cùng đám người Tống Sính Đình rời đi trước.
Lý Tử Thần và Wiliam liếc mắt nhìn nhau sau đó cũng dẫn thủ hạ đi theo.
Nhóm người Trần Ninh đi ra khỏi khu bán đấu giá phát hiện ngoài trời đã bắt đầu mưa nhỏ.
Còn ở bên cột đèn đường có một người mặc bộ áo tơi, eo đeo kiếm đang đứng đó, người đàn ông này không động đậy giống như người rơm vậy.
Đám người Điền Chử hoài nghi nhìn kiếm khách mặc áo tơi trước mặt, bọn họ có thể cảm nhận được một cỗ khí lạnh trên người kiếm khách áo tơi này.
Vị kiếm khách áo tơi này chính là Yên Vũ Kiếm.
Yên Vũ Kiếm mở mắt, mắt sáng như tia điện, nhìn thẳng vào Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Ta đợi các hạ lâu rồi.”.
Danh Sách Chương: