Trần Ninh biết được Tống Sính Đình cùng Tống Trọng Bân xảy ra tai nạn xe hơi nên lập tức lái xe đến.
Anh thấy Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân đều không bị thương nên đã giao chuyện này cho cảnh sát giao thông xử lý.
Sau đó anh tự mình lái xe chở Tống Sính Đình và Tống Trọng Bân về nhà.
Trên đường đi, Tống Sính Đình như người mắt hồn.
Những lời của đại sư Trương Lâm không ngừng vang lên trong đầu cô: Nếu cô ở bên cạnh Trần Ninh thì cô sẽ hút sạch vận khí của hắn, mang lại may mắn cho gia đình cô nhưng cô lại khắc chết Trần Ninh. Cô không nên ích kỷ như vậy, tranh thủ thời gian mà tách khỏi hắn đi!
Trong lúc lái xe, Trần Ninh liếc nhìn Tống Sính Đình đang ngồi ở ghế phụ, cảm thấy có gì đó không đúng.
Sau đó anh lại nhìn bộ dạng có tâm sự nặng nề của cha vợ đang ngồi ở ghế sau.
Anh khẽ nhíu mày, chẳng lẽ hai người bị vụ tai nạn xe vừa rồi dọa sợ, hay là đã xảy ra chuyện gì khác?
Trần Ninh im lặng, sau khi trở về nhà, anh một mình bước ra khỏi ban công, gọi cho Điển Chử: “Điều tra xem đã có chuyện gì xảy ra với vợ tôi, tại sao cô ấy lại mát hồn mắt vía như vậy?”
Điễn Chử nhanh chóng điều tra ra cuộc gặp gỡ giữa Tống Sính Đình và đại sư tướng thuật Trương Lâm và báo cáo chỉ tiết cho Trần Ninh biết, cuối cùng anh ta nói: “Thuộc hạ vừa điều tra ra tên đại sư tướng thuật này hình như là người của tên tiểu tử Tần Tắn phái tới.”
“Trương Lâm nói chuyện giật gân, hù dọa thiếu phu nhân sợ hãi, dọa cô ấy tách khỏi thiếu soái để Tần Tấn dễ dàng có cơ hội lợi dụng.”
Ánh mắt Trần Ninh trở nên lạnh lùng: “Lại là tên tiểu bạch kiểm kia, dám đánh chủ ý lên vợ tôi nhiều lần, anh ta thực sự là chán sống rồi.”
Điển Chử: “Có nên phái người bắt cả Tần Tấn và Trương Lâm lại không?”
Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Không vội, anh làm theo chỉ dẫn của tôi.”
Sau khi Trần Ninh chỉ dẫn Điển Chử phải làm chuyện gì tiếp theo thì liền cúp máy.
Ngày hôm sau là cuối tuần, Trần Ninh và Tống Sính Đình dẫn Tống Thanh Thanh đến sân chơi.
Bởi vì đêm qua Tống Sính Đình có tâm sự nặng nề nên cô thức trắng đêm.
Hôm nay trông cô có vẻ hơi hốc hác, thấy vậy, Trần Ninh rất đau lòng.
Tống Thanh Thanh chỉ vào vòng đu quay cách đó không xa, khúc khích nói với Trần Ninh: “Cha cha, con muốn chơi đu quay.”
Trần Ninh cười nói: “Được, chúng ta đi chơi đu quay.”
Tống Sính Đình lắc đầu: “Hai người chơi đi. Tối qua, em ngủ không ngon nên không có tinh thần để chơi. Em ở đây đợi hai người.”
Trần Ninh gật đầu: “Vậy em ngồi ở chỗ này nghỉ ngơi một lát đi.”
Sau đó, Trần Ninh và Tống Thanh Thanh đi mua vé để ngồi đu quay.
Ngay sau khi Trần Ninh và Tống Thanh Thanh rời đi thì Trương Lâm liền xuất hiện.
Tống Sính Đình nhíu mày: “Ông lại tới làm gì?”
Trương Lâm cười nói: “Tống tiểu thư nói không đúng, nơi này là chốn công cộng, tôi chỉ tình cờ gặp cô mà thôi.”
“Gặp nhau chính là duyên phận, hôm qua tôi đã đưa ra đề nghị cho cô, không biết cô suy nghĩ thế nào rồi?”
“Nếu như cô không tranh thủ thời gian tách khỏi Trần Ninh thì hắn sẽ gặp đại họal”
Trương Lâm chính là muốn rèn sắt khi còn nóng, ông ta liều mạng gây áp lực tâm lý lên Tống Sính Đình, phóng đại chuyện Tống Sính Đình ở cùng Trần Ninh sẽ khắc chết Trần Ninh, để hai người nhanh chóng tách ra.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện một hòa thượng mặc tăng y.
*A Di Đà Phật!”
Hòa thượng mập niệm một câu phật hiệu, đi đến trước mặt Tống Sính Đình và Trương Lâm, sau đó dò xét trên dưới Trương Lâm.
Trương Lâm kinh ngạc, trên người ông ta mặc áo vải, đi giày vải, hòa thượng này cũng mặc áo vải, đi giày vải. Ông ta là đại sư tướng thuật, tên hòa thượng này hẳn cũng không kém. . Ngôn Tình Hài
Đây là cuộc gặp gõ giữa đồng nghiệp!
Hay là kẻ thủ!
Trương Lâm cảnh giác nhìn hòa thượng mập, không vui nói: “Ông nhìn tôi làm gì?”
Hòa thượng mập hiền lành cười một tiếng: “Vị thí chủ này, tôi nhìn thấy ấn đường của thí chủ có màu đen, hôm nay sẽ có họa chết người, thí chủ nên cần thận!”
“Cái gì?”
Không chỉ Trương Lâm trợn tròn mắt mà ngay cả Tống Sính Đình ở bên cạnh cũng không nhịn được cười ra tiếng.
Đại sư Trương Lâm xem tướng khắp nơi, vậy mà cũng có ngày này.
Đây thực sự là kẻ móc túi trộm tiền của kẻ cướp mà, cao thủ gặp cao thủ.
Tống Sính Đình rất hứng thú nhìn về phía Trương Lâm, cô muốn xem thử đại sư Trương sẽ nói gì?
Sắc mặt Trương Lâm xanh mét, trừng mắt nhìn hòa thượng mập: “Ông là ai, dám ở trước mặt tôi nói bậy nói bạ, có tin hay không ta đánh ông?”
Hòa thượng mập cười tủm tỉm nói: “Tôi là trụ trì của chùa Tam Bảo, mọi người gọi ta là hòa thượng Tam Bảo. Người xuất gia sẽ không bao giờ nói dối, tôi gặp thí chủ đây có họa chết người nên mới đến nói cho thí chủ biết.”
Trương Lâm tức giận nói: “Con mẹ nó, ông có bệnh phải không, ông đến đây gây sự đúng không?”
Hòa thượng mập chớp mắt mấy cái: “Bần tăng xem tướng chưa bao giờ sai, thí chủ nhất định phải tin.”
Trương Lâm nỗi giận lôi đình, cãi nhau với hòa thượng Tam Bảo trước mặt Tống Sính Đình, càng cãi càng hăng.
Cuối cùng, mặc kệ là đại sư Trương Lâm hay là hòa thượng Tam Bảo, đều chửi tổ tông, dùng từ phụ khoa chửi đối phương.
Tống Sính Đình và những người khác đều trọn mặt há mồm, hai người bọn họ không có chút phong thái nào của đại sư, quả thực chính là hai tên lưu manh đang chửi đồng mài!
Vào lúc này, Trần Ninh cùng Tống Thanh Thanh đã chơi xong đu quay và trở lại.
Trần Ninh hỏi Tống Sính Đình: “Vợ à, bọn họ đang làm cái gì vậy?”
Tống Sính Đình theo bản năng nói: “Vị này là đại sư Trương, ông ta nói em sẽ khắc chết anh, khuyên em tranh thủ thời gian mà rời khỏi anh. Còn vị kia là hòa thượng Tam Bảo, ông ta nói đại sư Trương có họa chết người vì vậy hai người bọn họ liền mắng chửi nhau.”
Nghe vậy, vẻ mặt Trần Ninh tràn đầy tức giận: “Tên giang hồ bịp bợm này, dám lừa gạt vợ của tôi sao?”
Nói xong, anh nắm lấy vạt áo của Trương Lâm, giơ tay lên, hung hăng tát mấy cái vào miệng ông ta.
Mấy cái tát này rất tàn nhẫn, trực tiếp tát Trương Lâm máu tươi đầy miệng, răng đều rụng sạch.
Nhìn thấy Trương Lâm bị Trần Ninh đánh, hòa thượng Tam Bảo cười tủm tỉm, nói với Trương Lâm: “A, bần tăng đã nói thí chủ sẽ gặp họa chết người vào hôm nay mà, không có sai đi!”
Trương Lâm bị đánh cho quá sức chịu đựng, ông ta hoảng sợ nhìn Trần Ninh và hòa thượng Tam bảo, run giọng nói: “Các người là một đám!”
Trần Ninh cười lạnh, không nói.
Hòa thượng Tam Bảo thì cười ha hả: “Thí chủ không phục sao, tôi lại tính một quẻ cho thí chủ, hôm nay thí chủ còn gặp một tai họa nữa, đó chính là tai họa ngục tù.”
: Trương Lâm vừa sợ vừa giận nói: “Ông đánh răm!”
Ngay khi ông ta vừa dứt lời thì đám đông đang xem xung quanh liền tách ra, nhường một lối đi, sau đó nhìn thấy đội trưởng đội điều tra tội phạm Vương Tri Hành cùng một số thành viên đội điều tra tội phạm đi tới.
Nhóm người Vương Tri Hành đi đến trước mặt đại sư Trương Lâm, nghiêm nghị nói: “Trương Lâm, ông dính líu đến việc truyền bá mê tín dị đoan, giả danh lừa gạt khắp nơi, lật ngược lại vụ án. Hiện tại, ông chính thức bị bắt, xin hãy phối hợp cho chúng tôi điều tral”
Nói xong, một bộ còng tay sáng bóng trực tiếp còng tay Trương Lâm lại.
Vương Tri Hành quát: “Dẫn đi!”
Hòa thượng Tam Bảo dương dương đắc ý nói với Trương Lâm: “Thí chủ, tôi nói thí chỉ sẽ gặp tai họa ngục tù, không sai đúng không?”
Trương Lâm không ngốc, lúc này ông ta đã lấy lại tinh thần.
Ông ta biết hòa thượng Tam Bảo, còn có Vương Tri Hành nhất định là người mà Trần Ninh phái tới để thu thập ông ta.
Ông ta chắn kinh nhìn về phía Trần Ninh nói: “Cậu…”
Trần Ninh mỉm cười nói: “Ông cả ngày coi bói cho người khác, hẳn là không tính được cuối cùng ông có kết cục này đúng không? Đây là kết cục cho việc lừa gạt của ông. Đội trưởng Vương dẫn ông ta đi!”
Trương Lâm bị đám người Vương Tri Hành bắt đi!
Mọi người có mặt tại hiện trường đều bán tàn ầm ï, hóa ra đại sư Trương là tên lừa bịp.
Tống Sính Đình vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ, kinh ngạc chính là chuyện Trương Lâm bị bắt, mừng rỡ chính là nếu Trương Lâm là kẻ lừa đảo thì những lời trước đó ông ta nói cô khắc chết Trần Ninh là giả.
Ánh mắt cô hiện lên niềm vui khôn xiết, cô nhìn Trần Ninh hỏi: “Trần Ninh, hòa thượng Tam Bảo và đám người đội trường Vương là do anh tìm đến để dạy dỗ Trương Lâm đúng không?”
Trần Ninh cười nói: “Em chỉ cần biết chúng ta cặp vợ chồng do ông trời sắp đặt là được, đừng lo lắng những chuyện khác, càng không nên tin những tên bịp bợm kia.”
Lúc này, hòa thượng Tam Bảo cũng cười tủm tỉm nói: “Trần tiên sinh, Trần phu nhân, tôi là trụ trù của chùa Tam Bảo không phải là tên bịp bợm.”
“Nhưng mà tôi muốn nói với hai người là hai người rất có tướng phu thê, hai người ở bên nhau thì nhất định là hạnh phúc mỹ mãn, con cháu đầy đàn.”
Gương mặt xinh đẹp của Tống Sính Đình đỏ bừng vì ngại ngùng.
Danh Sách Chương: