Roẹtt
Một âm thanh chói tai vang lên.
Mặt sông vốn tĩnh lặng đã bị Thanh Minh dùng cần câu biến thành một dòng xoáy cực lớn.
Tàu chở khách bất ngờ lao vào vùng nước xoáy, khiến nó rung chuyển một cách dữ dội; những hành khách trên tàu không khỏi la hét hoảng loạn, nghiêng đông ngả tây.
Trong khi đó, chiếc thuyền nhỏ của Thanh Minh trôi đến gần con tàu chở khách.
Ngay lúc ông ta tiếp cận chiếc tàu này, ông ta liền giơ tay trái đắm mạnh vào tàu.
Đùng! m thanh lớn như một tiếng sắm bị bóp nghẹt! Vỏ thép cứng rắn của tàu khách bị Thanh Minh trực tiếp dùng một quả đắm ra một lỗ thủng.
Đồng thời, ông ta nhờ vào lực phản của cú đắm đó mà nhắc theo chiếc thuyền nhỏ dưới chân bắn ra xa hơn chục mét.
Ông ta đứng trên tàu, giễu cợt nhìn con tàu chở khách không ngừng chìm xuống..
Chiếc tàu chở khách đắm dần, làm cho mọi người trên tàu nhốn nháo.
Trần Ninh nói với Điển Chử và Bát Hỗ Vệ: “Tàu sắp chìm rồi, các anh hỗ trợ thủy thủ đoàn cứu người trước, tôi sẽ đối phó với người này.”
“Vâng!” Điển Chử bọn hộ nhận lệnh.
Thanh Minh lạnh lùng nhìn con tàu chở khách từ từ chìm xuống, nhưng ông ta không ngờ rằng Trần Ninh đã nhảy lên con tàu chở khách và phóng đến con thuyền nhỏ của ông ta như một mũi tên sắc nhọn.
Hai mắt của ông ta đột nhiên mở to, vung mạnh cần câu trong tay về phía Trần Ninh Trần Ninh chỉ tùy tiện vỗ lên một cái!
Rác!
Cần câu trực tiếp gãy đôi!
Anh đáp xuống thuyền một cách vững chãi như một vị thần từ trên trời giáng xuống.
Trần Ninh hờ hững nhìn Thanh Minh: “Ông là ai? Người nào phái ông tới đây? Ông đánh chìm tàu khách, có phải trong mắt ông thì những sinh mạng trên tàu đều rẻ mạt không?”
Thanh Minh ném đi nửa cái cần câu trong tay ông ta, lạnh lùng nhìn anh “Ai kêu tôi đến đều không quan trọng! Sống chết của người trên thuyền cũng không quan trọng, cậu nên lo lắng cho tính mạng của mình trước!”
Nói xong, ông ta tức tốc đến gần Trần Ninh, tay phải như dao chém về phía cổ của Trần Ninh.
Anh hừ lạnh một tiếng, giơ tay đỡ lấy cánh tay ngoan độc của người đàn ông này.
Binh!
Thanh Minh bị đập mạnh đến tê dại cả tay phải, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Với cánh tay như dao của ông ta, ngay cả một cái cây cũng bị chém đút lìa.
Vậy mà Trần Ninh dễ dàng hát tay ông ta ral Trời ạ!
Thực lực của Trằn Ninh quá mạnh!
Cuối cùng ông ta cũng hiểu ra tại sao Bắc Cảnh Vương Lư: Chiếu Anh nói rằng ông ta sẽ chỉ có một cơ hội duy nhất để giết Trần Ninh.
Ông ta còn cho rằng Lư Chiếu Anh đang phóng đại quá mức về năng lực của Trần Ninh.
Nhưng giờ đây, rốt cuộc ông ta cũng nhận thức được sức mạnh của Trần Ninh vượt xa tưởng tượng của ông ta!
Nhất thời, ông ta không dám lơ là mà trực tiếp dùng hết hai trăm phần trăm năng lực của mình.
“Hắc Liên Chưởng!” Thanh Minh gầm một tiếng, xuất ra một chưởng.
Lòng bàn tay phải tràn ngập ánh sáng đen giống như một đóa hoa sen nở rộ, mang theo tà khí, muốn in lên ngực Trần Ninh.
Anh thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng, giơ tay đấm tới.
Binh!
Nắm tay của hai người va chạm vào nhau, tạo ra một tiếng động nặng nề.
Hai luồng sức mạnh to lớn đụng mạnh khiến chiếc thuyền gỗ dưới chân họ vỡ tan.
Cánh tay phải của Thanh Minh đã bị nổ tung bởi cú đấm của Trần Ninh!
Đến khi anh trở lại bờ, nhiều người đã may mắn vớt được cái mạng của mình.
Chỉ có thuyền trưởng là gục đầu xuống, tàu của ông đã đấm và ông chỉ còn nước yêu cầu bồi thường từ bảo hiểm.
Trần Ninh dẫn theo Điển Chử và Bát Hồ Vệ, đi đến nói với Hoàng Hữu Dân: “Bác Hoàng, chúng ta đi thôi.
Chúng ta sẽ đến Bắc Lãnh bằng đường bộ.”
Ông trả lời liên tục: “Được được được! Ngồi thuyền nguy hiểm quá.”
Trần Ninh cùng nhóm người của anh rời đi trước!
Đúng lúc này, sau lưng anh bỗng vang lên tiếng thét giận dữ của Lâm Tiêu: “Bọn mày thật may mắn.
tao vốn đã thông báo với Lâm gia ở bến tàu Bắc Cảnh chờ sẵn chúng mày.
Nhưng bọn mày cũng đừng vui mừng quá, đợi đến khi tao trở lại thành phố Bắc Lãnh, tao nhất định sẽ tìm bọn mày.
tao sẽ cho bọn mày biết hậu quả của việc chọc giận Lâm gia bọn tao.”
Hoàng Hữu Dân không khỏi lo lắng, Trần Ninh thì hoàn toàn không để Lâm Tiêu vào mắt.
Anh lạnh lùng nói: “Được, tôi chờ cậu.”
Nói xong, Trần Ninh, Điển Chử và những người khác xoay người rời đi.
Ngay khi Trần Ninh bước đi, Hoắc Thiên cũng đã xuất hiện ở hiện trường cùng với vài thủ hạ của hắn.
Hoắc Thiên Kình nhìn dòng sông mờ mịt, chậm rãi nói: “Cái tên Chiến Thần Trung Quốc này, thật sự không chỉ có cái vỏ rỗng.
Ngay cả Thanh Minh cũng không phải là đối thủ của anh ta.
Đúng thật người này là kẻ thù lớn nhất của vương gia!”.
Danh Sách Chương: