Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1305:

 

Đồng tử tên này đột nhiên mở to, không dám tin nhìn Trần Ninh.

 

Trời ơi, tên này cũng không khỏi quá đáng sợ, lại có thể dùng tay bắt lấy dao của hắn.

 

Mọi người ở hiện trường, toàn bộ cũng sợ ngây người, toàn trường yên tĩnh một chút, kim rơi có thể nghe thấy.

 

Bạo Long nhìn cả người cũng giật mình, nhớ tới hôm nay bị Trần Ninh treo lên đánh, cái loại sợ hãi chỉ phối này.

 

Trong lòng hắn không có chút do dự nào, người trước mắt này tuyệt đối không phải người bọn họ có thể trêu chọc, nếu lựa chọn ngoan cố chống lại, đoán chừng sẽ chết rất thảm.

 

Tên này thấy tay trái Trần Ninh bắt lấy dao của hắn!

 

Hắn vừa kinh hãi vừa giận dữ, đột nhiên dùng sức, muốn xoay dao, ý đồ cắt đứt ngón tay Trần Ninh.

 

Nhưng mà, mặc cho hắn dùng hết khí lực toàn thân, dao bị tay trái Trần Ninh nắm lấy, không nhúc nhích.

 

Hắn sợ hãi rồi.

 

Lúc này, Trần Ninh hừ lạnh một tiếng, tay trái hơi phát lực.

 

Răng rắc!

 

Một tiếng vang giòn tan, dao phay trong tay tên mặt sẹo lại cứng rắn bị Trần Ninh bẻ gãy thành hai đoạn.

 

Tên mặt sẹo mắt nhô ra, khiếp sợ đến mức mắt đều muốn bay ra ngoài.

 

Trong nháy mắt Trần Ninh bẻ gãy đao phay, đã thuận thế bay lên một cước, đá vào lồng ngực tên mặt sẹo.

 

Bịch!

 

Xương cốt lồng ngực tên mặt sẹo toàn bộ vỡ vụn, phun ra một ngụm máu, bay ngược ra ngoài, nặng nề ngã xuống trước mặt Bạo Long cùng Đỉnh Song Nguyên.

 

Sắc mặt Đinh Song Nguyên khó coi, mặt Bạo Long như tro tàn.

 

Đinh Song Nguyên không chịu bỏ qua, anh ta thúc giục Bạo Long: “Mau, các người nhiều người cùng lên đi, giết chết anh ta.”

 

Trần Ninh đứng chắp tay, lạnh lùng nói: “Bạo Long, anh xác định muốn tôi ra tay lần nữa?”

 

Bạo Long nghe vậy cả người run lên, thốt lên: “Không dám.”

 

Hắn nói xong, cắn răng một cái, xoay người hướng về phía Đinh Song Nguyên, gio tay hung hăng chính là tát một cái vào mặt Đinh Song Nguyên.

 

Chát!

 

Một cái tát rút ra Định Song Nguyên lui về phía sau vài bước, hàm răng cũng gãy hai cái.

 

Một cái tát này, chẳng những làm cho tỉnh mộng Đinh Song Nguyên.

 

Hiện trường không ít người cũng đầy mờ mịt, vẻ mặt kinh ngạc, không rõ đây là xảy ra chuyện gì?

 

Kể cả một nhóm tiểu đệ của Bạo Long, đều kinh ngạc nhìn Bạo Long, trong lòng khó hiểu: Chúng ta không phải đến giúp ông chủ Đỉnh ra mặt sao, sao anh Long lại đánh ông chủ Đinh?

 

Đinh Song Nguyên càng là không hiểu sao bị đánh, bị đánh đến xấu hồ tức giận.

 

Anh ta ôm mặt mình, nghẹn khuất nhìn Bạo Long, run giọng nói: “Bạo Long, anh…”

 

Bạo Long nói: “Định Song Nguyên, chính mày muốn chết là được rồi, hết lần này tới lần khác muốn tao chết theo.”

 

“Mày có biết vị Trần tiên sinh này thân thủ vô cùng lợi hại, tay phải của tao bó thạch cao chính là bị Trần tiên sinh đánh gãy.”

 

“Tao, còn có mấy chục anh em, hiện tại nằm trong bệnh viện, cũng là Trần tiên sinh giáo huắn.”

 

“Mày lại bảo tao bất kính Trần tiên sinh, không phải mày muốn tao chết sao?”

 

Cái gì?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK