Bàng Hỗ và quân lính của anh ta cũng được lệnh rút về bởi Trần Ninh.
Trong ngôi nhà đổ nát, chỉ còn lại anh và nhóm thuộc hạ cùng ba người của gia đình Hoàng Hữu Dân.
Hoàng Hữu Dân vô cùng biết ơn, nói với Trần Ninh: “Trần Ninh, bác không ngờ cháu lại là tổng tư lệnh của quân đội Bắc Cảnh, là chiến thần Hoa Hạ của chúng ta.
Sự việc lần này của gia đình bác… bác rất cảm kích vì cháu đã giúp đỡ.”
Trần Ninh nhẹ giọng: “Thưa bác, Hoàng Huy và cháu là bạn tốt của nhau, tình cảm của bọn cháu chẳng khác nào anh em ruột thịt.
Chuyện của gia đình bác chính là chuyện của Trần Ninh này.
Nếu bác nói lời cảm ơn thì quá khách sáo rồi.”
“Đúng đúng đúng! Là bác nói nhằm rồi.” Ông vội nói.
Hoàng Hữu Dân nhanh chóng quay người và bảo Liêu Hải Lệ vào bếp nấu ăn chiêu đãi khách quý, bà nhanh chóng đi vào bếp ngay!
Hoàng Hữu Dân và Hoàng Thiên Thiên ở lại trong phòng khách, tiếp đãi Trần Ninh và nhóm người của anh.
Anh an ủi Hoàng Thiên Thiên hãy lạc quan vì chuyện tình cảm không thể cưỡng ép được, nhất định sau này cô sẽ gặp được đối tượng tốt.
Hoàng Thiên Thiên gạt sợi tóc mai cạnh tai, mỉm cười gật đầu: “Thiếu soái, sau khi em trải qua chuyện này đã lạc quan hơn rồi.
Em đã nộp hồ sơ thi công chức viên rồi.
Ba năm tới em sẽ tập trung cho công việc và chăm sóc tốt cho cha mẹ, sau đó mới tính đến chuyện tình cảm”.
Trần Ninh gật đầu: “Rất tốt, chỉ cần em trở nên ưu tú thì mọi điều tốt đẹp sẽ đến với em.”
Hoàng Thiên Thiên cảm kích nói: “Cám ơn Thiếu soái đã động viên!”
Không lâu sau, Liêu Hải Lệ đã chuẩn bị bữa ăn.
Hoàng Hữu Dân lấy ra một chai rượu trắng lớn để chiêu đãi nhóm người của Trần Ninh.
Ông xấu hổ nói: “Trong nhà không có rượu và thức ăn ngon để chiêu đãi mọi người, mong mọi người đừng chê cười.”
Anh cười: “Chúng cháu đều là quân nhân, không có yêu cầu cao gì đâu.
Chúng cháu chỉ cần ăn no chứ không cần thức ăn ngon.”
Sau khi dùng bữa, vì Trần Ninh và nhóm người của anh có đến mười người nên không thể ở lại Hoàng gia.
Vì thế, nhóm người anh đã xin phép đi trước.
Họ vừa ra khỏi gia đình Hoàng gia liền trông thấy một đoàn xe SUV màu đen ầm ầm chạy tới trước mặt, vô cùng hồng hách.
Điển Chử và Bát Hỗ Vệ trừng mắt nhìn Hoắc Thiên Đô!
Đám người này có ý lái xe đến trước mặt Thiếu soái rồi mới phanh gấp, rõ ràng là muốn ra oai trước mặt Thiếu soái.
Đúng là quá đáng!
Điển Chử bọn họ nhìn về phía Trần Ninh, họ cảm thầy bữa tiệc của Bắc Vương gia chính là Hồng Môn yến, không đi cũng chẳng sao.
Trần Ninh nhìn nhóm người Hoắc Thiên Đô, khóe miệng hơi nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Lô tiên sinh từng đảm đương trọng trách trong quân đội, hiện tại đã trở về ở ẩn.
Thế nhưng ông ấy đã có công với Hoa Hạ, và nhiều con cháu của Lô gia cũng từng phục vụ trong quân đội.
Nếu Lô tiên sinh đã đãi tiệc, thì làm sao tôi không đi dự được chứ?
Anh dẫn đường đi.”
Hoắc Thiên Đô kinh ngạc nhìn Trần Ninh!
Trần Ninh là Thiếu soái Bắc Cảnh, nhưng Bắc Lương luôn là lãnh địa của Lô gia.
Gần đây, các thế lực quý tộc cũ ở Bắc Cảnh đã âm thầm chống lại Trần Ninh một cách quyết liệt.
Vậy mà anh dám đến Lục gia dự yến tiệc trong khi bên cạnh chỉ có một vài thị vệ, quả là can đảm!
Hoắc Thiên Đô đứng lên, trịnh trọng nói: “Mời Thiếu soái!”
Anh khẽ gật đầu: “Vắt vả rồi.”
Chẳng máy chốc, Hoắc Thiên Đô và nhóm người của anh ta trở lại lên xe, chiếc xe SUV màu đen mở đường ở phía trước.
Vài chiếc xe Jeep của nhóm người Trần Ninh nhanh chóng theo sau, chưa đến một tiếng đồng hồ thì đoàn xe đã đến Lô phủ.
Biệt thự Lô gia được xây trên núi, con đường nhựa uốn lượn quanh co cùng với hai hàng đèn đường màu trắng càng khiến cho nơi này thêm phần xa hoa, có chút không hợp với thành phố hoang vắng của Bắc Lương; mang đến cho người ta cảm giác như đang trở lại thành phố Giang Nam!
Chẳng bao lâu, đoàn xe đã đến cổng lớn của Lô gia.
Cánh cửa nặng nề ở sân trước từ từ mở ra và đoàn xe bắt đầu tiền vào trong sân có diện tích rộng bằng hai sân bóng.
Lô Chiếu Anh mặc thường phục, hùng dũng dẫn theo một số lượng lớn các thành viên trong gia đình, và hơn tám trăm thuộc hạ tỉnh nhuệ trang bị đao kiếm thời Hán chờ đợi Trần Ninh đến.
Anh bước xuống xe, Hoắc Thiên Đô liền cười nói: “Mời Thiếu soái!”
Trần Ninh khẽ gật đầu, dẫn theo Điền Chử cùng Bát Hỗ Vệ tiền về phía trước.
Lúc này, một kiếm sĩ vạm vỡ đột nhiên rút kiếm ra, hô to một tiếng: “Hoan nghênh chiến thần.”
Tám trăm kiếm sĩ xếp thành hai hàng, cùng nhau hô lên: “Hoan nghênh chiến thần!” Những người này đều chào anh một cách cung kính, thế nhưng toàn bộ đều đặt tay lên chuôi kiếm trên eo, ánh mắt chờ đợi như thể sẽ rút kiếm chiến đấu vào bắt cứ lúc nào.
Đối đầu với ngàn người, không cần bệnh cũng chết!
Gần một ngàn kiếm sĩ cầm trong tay thanh kiếm sắc bén, tất cả đều trừng mắt nhìn mình.
Đối với người thường mà nói thì cảnh tượng này vẫn khá đáng sợ.
Chỉ là Trần Ninh vẫn ung dung dẫn theo thuộc hạ vào trong, thậm chí khóe miệng còn hơi nhéch lên, mang theo một tia giễu cợt như: thể không có chuyện gì xảy ra.
Lô Chiếu Anh dẫn theo người nhà đứng ở nơi đấy, khi Trần Ninh đến gần, ông ta liền cười sảng khoái chào hỏi.
“Ha ha, Thiếu soái, quả nhiên là cậu.
Tôi thật vinh dự khi được cậu ghé thăm!”
Trần Ninh mỉm cười: “Lô tiên sinh đón tiếp long trọng như vậy, thật khiến tôi thụ sủng nhược kinh!”
Ông ta cười sảng khoái: “Những kiếm sĩ này đều là tinh nhuệ của Lô gia chúng tôi.
Bọn họ được chúng tôi lập thành đội nghênh đón Thiếu soái.
Cậu nghĩ sao về họ?”
Anh mỉm cười: “Tốt lắm, họ đều là hảo hán.
Lô tiên sinh thật lắm hảo hán, có thể sánh ngang với Tống Giang.”
Sắc mặt của Lô Chiếu Anh hơi thay đổi khi anh nói vậy, trong mắt ông ta hiện liên một tia tức giận.
Ông ta cố tình ra lệnh cho tám trăm kiếm sĩ phô trương khí thế trước mặt Trần Ninh vì muốn nhìn thấy anh sợ hãi.
Nào ngờ Trần Ninh chẳng những không e dè mà còn cười nhạo ông ta là hảo hán Lương Sơn, chế giễu ông ta giống Tống Giang.
Đúng thật Lương Sơn hảo hán đều là những người đàn ông chân chính, nhưng họ đều là những anh hùng rừng xanh.
Người ta xưng họ bằng cái tên này, thật chát đang cười nhạo họ là những tên cướp tạo phản.
Trong khi đó, Tống Giang chính là thủ lĩnh của băng cướp này!
Những lời nhận xét của Trần Ninh nghe vào giống đang khen ngợi, nhưng thực ra anh đang chế giễu Lô Chiếu Anh là tướng cướp và là kẻ bất tuân.
Lô Chiếu Anh tức giận, nhưng vẫn cười rộ lên, nói: “Thiếu soái quá khen rồi, tôi đã cho người chuẩn bị rượu và thức ăn.
Đêm nay tôi phải cùng Thiếu soái uống một bữa no say.
Chúng ta đi thôi!”
Trần Ninh mỉm cười: “Mời Lô tiên sinh!”.
Danh Sách Chương: