Mục lục
Chiến Long Vô Song
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sau khi mọi người nhìn đám đàn ông mặc vest chật vật đem thi thể của Hỗ Phù bỏ chạy, bọn họ mới lấy lại tinh thần sau cú sóc vừa rồi. Mọi người nhìn Trần Ninh với ánh mắt khác nhau, có người khiếp sợ mà khinh thường, có người kinh hãi mà đố ky, có người rung động mà lo lắng, còn có người sùng bái mà cảm thấy tự hào.

Người lo lắng chính là Tống Sính Đình, cô sợ hãi việc Trần Ninh đánh chết côn đồ, có thể hay không sẽ nhận trừng phạt của pháp luật?

Sùng bái mà tự hào chính là Đồng Kha, ánh mắt cô lóe lên dị sắc, trong lòng thầm nhủ anh rễ thật sự quá lợi hại. Ngay cả anh họ là Binh vương của cô cũng không thể đối phó với tên hung ác kia vậy mà anh rẻ đánh chết luôn đối phương.

Kinh hãi mà đồ ky chính là Đồng Dương. Hai mắt Đồng Dương không dám tin nhìn Trần Ninh, dáng người Trần Ninh cảm giác còn xa mới khỏe mạnh như anh ta thì làm sao có thể một cước đạp chết Hỗ Phù được?

Đây nhất định không phải là thật, nhất định không phải là sự thật!

Lúc này, anh ta chợt nhớ ra là trong lúc Hỗ Phù chiến đấu với anh ta đã chịu một cú đấm nặng nề từ anh ta. Chẳng lẽ lúc chiến đấu với anh ta, Hỗ Phù đã bị thương nặng, sau đó Trần Ninh mới chiếm được tiện nghỉ?

Đồng Dương càng nghĩ càng cảm thấy nhất định là như vậy, anh ta là Binh vương toàn năng của quân đội thành phố Trung Hải, Thủ trưởng Vương Đạo Phương còn đích thân khen ngợi anh ta cơ mà. Hơn nữa cú đấm của anh ta còn có thể đánh chết một con trâu, con bò thì làm sao người bình thường có thể chịu được sức mạnh lớn như vậy?

Nghĩ rằng chắc chắn là do sau khi tiếp nhận một quyền của anh ta nên Hỗ Phù bị thương nặng, sau đó vì liều mà chết thôi!

Chỉ là không ngờ tới, hai hỗ tranh chấp, cuối cùng lại bị tên phế vật là Trần Ninh trùng hợp chiếm tiện nghiI Sau khi Đồng Dương nghĩ vậy, ánh mắt anh ta nhìn Trần Ninh liền càng ngày càng đố ky, còn có chút dữ tợn.

Anh ta cảm thấy vinh quang mà Trần Ninh đoạt được phải thuộc về anh ta mới đúng!


Lúc này, Tống Sính Đình, Đồng Kha, Tống Trọng Bân, Mã Hiểu Lệ cùng Tống Thanh Thanh đồng loạt ra đón Trần Ninh, nhao nhao quan tâm hỏi Trần Ninh có bị làm sao không?

Trần Ninh khẽ lắc đầu, cười nói: “Con là từng là quân nhân, ông ta chỉ là tên cướp nhãi nhép thì còn chưa đủ tư cách khiến con bị thương.”

Lời này của Trần Ninh chỉ là thuận miệng nói, nhưng người nói vô tâm người nghe hữu ý. Sau khi nghe được lời này, sắc mặt Đồng Dương cùng vợ chồng Đồng Hán Đông lập tức trở nên khó coi.

Trước đó bọn họ còn chế nhạo Trần Ninh chỉ là một quân nhân mắy năm, ngay cả là trung sĩ cũng không được, hoàn toàn thua kém người đã là thượng úy là Đồng Dương.

Nhưng bây giờ, kẻ là thượng úy là Đồng Dương lại bị đánh cho hộc máu, cuối cùng kẻ còn chưa được trung sĩ như Trần Ninh phải đứng lên cứu bọn họ.

Lúc này, Mã Hiểu Lệ vội vàng đứng ra giảng hòa: “Đúng, đúng, đúng, Tiểu Dương bị thương rồi, mau gọi xe cứu thương trước đã.”

Ngay sau đó, Đồng Dương được đưa đến bệnh viện để điều trị.

Vợ chồng Đồng Hán Đông vốn đã lên kế hoạch chia rẽ Trần Ninh và Tống Sính Đình, sau đó tác hợp Tống Sính Đình với cháu trai của bọn họ là Đồng Dương.

Trước tiên, bọn họ khoe khoang Đồng Dương ưu tú như thế nào, Trần Ninh kém cỏi ra sao. Nhưng mà, bọn họ không ngờ tới, Hồ Phù lại xuất hiện, khiến Đồng Dương mắt hết mặt mũi còn Trần Ninh thì ở trong ánh đèn danh tiếng.

Hơn nữa, Tống Sính Đình cũng hoàn toàn không muốn tách ra với Trần Ninh và cũng không nhìn trúng Đồng Dương.

Điều này khiến vợ chồng Đồng Hán Đông cảm thấy rất mắt mặt và tức giận.

Bọn họ cảm thấy người Tống gia quả thực không biết tốt xấu, vì vậy bọn họ trực tiếp đến ở khách sạn năm sao gần bệnh viện, không chịu ở nhà Tống Sính Đình.

Mã Hiểu Lệ cố gắng khuyên nhủ thế nào cũng không được vì vậy bà chỉ có thể thờ dài về nhà với người nhà trước.

Sau khi gia đình Trần Ninh rời đi, trong phòng bệnh chỉ còn Đồng Dương, vợ chồng Đồng Hán Đông và Đồng Kha.

Đồng Hán Dương không nhịn được trách móc Đồng Dương đang nằm trên giường bệnh: “Tiểu Dương, lần này cháu bị làm sao vậy? Vào thời điểm mâu chốt thì như xe bị tuột xích, một Binh vương toàn năng của quân đội thành phố Trung Hải như cháu lại không thể đánh bại một tên côn đồ sao?”

Mã Bảo Chỉ cũng oán giận nói: “Đúng vậy, sao cháu lại có thể hiện kém cỏi như vậy, tên Trần Ninh đó thể hiện tốt như vậy thì làm sao Tống Sính Đình có thể chọn cháu được?”

Da mặt Đồng Dương nóng bừng, nén giận nói: “Tiểu tử Trần Ninh kia, chẳng qua là nhặt được tiện nghỉ của cháu mà thôi!”

Lời này vừa nói ra, mấy người Đồng Kha đều kinh ngạc, cùng nhau hỏi tại sao?

Đồng Dương hừ lạnh nói: “Tên khốn Hỗ Phù kia sau khi chịu một quyền của cháu đã bị trọng thương.”

*Nếu không phải trước đó Hỗ Phù đánh với cháu mà bị trọng thương thì một tên gầy yếu như Trần Ninh sao có thể đánh bại Hồ Phù? Đúng là trò cười!”


Đồng Kha cảm thấy nghỉ ngờ lời của anh họ nói bởi vì lúc đó, ai nấy cũng nhìn thấy Hỗ Phù không bị thương.

Hơn nữa, sau khi tiếp nhận một cú đắm của anh họ cô, Hỗ Phù vẫn có thể dễ dàng bẻ gãy cổ tay của anh họ cô và đá anh ấy bay ra ngoài. Một người bị trọng thương sao có thể làm những điều này được?

Tuy nhiên, Đồng Hán Đông và Mã Bảo Chỉ không chút nghỉ ngờ mà tin tưởng những lời Đồng Dương nói.

Sắc mặt của hai người đều là bộ dạng đã hiểu mọi chuyện, nhao nhao nói: “Chú đã nói làm sao mà Trần Ninh có thể lợi hạn được như vậy cơ chứ? Hóa ra là mèo mù vớ cá rán, trùng hợp mà thôi!”

“Chân chính đánh bại Hỗ Phù là Tiểu Dương nhà chúng ta, tên Trần Ninh đó chẳng qua là gặp may!”

“Hừ, tên phế vật Trần Ninh lại cướp mất vinh quang thuộc về Tiểu Dương!”

Nghe chú hai, thím hai của mình nói vậy, trong lòng Đồng Dương cũng tràn đầy phẫn nộ, oán hận nói: “Chuyện này cháu nhất định không để yên như vậy, cháu nhất định sẽ để tên Trần Ninh lừa đảo lấy danh tiếng đó hiện nguyên hình. Cháu muốn đoạt lại Tống tiểu thư.”

Thấy anh họ dường như muốn gặp Trần Ninh làm cho ra nhẽ, Đồng Kha vội vàng khuyên nhủ: “Em cảm thấy Trần Ninh cũng rất lợi hại, không phải ngẫu nhiên mà anh ấy có thể đánh thắng Hỗ Phù.”

“Anh họ, tuy anh cũng rất ưu tú nhưng vẫn kém Trần Ninh vì vậy anh đừng tự mình tìm những chuyện không vui.”

Nghe vậy, Đồng Dương và vợ chồng Đồng Hán Đông đều không vui, bọn họ lập tức trách móc Đồng Kha vươn tay giúp người ngoài.

Đồng Kha bị trách móc nặng nề không nói nên lời, chỉ có thể cười khổ.

Một lúc sau, Đồng Kha có việc nên rời đi trước để vợ chồng Đồng Hán Đông ở lại chăm sóc Đồng Dương.

Đồng Kha vừa bước ra cửa thì lập tức có người mặc quân phục trung úy đến thăm Đồng Dương.

Người đàn ông này tên là Thường Phi, nhập ngũ cùng một chỗ với Đồng Dương, là người đến phía Bắc tham gia cuộc thi Binh vương và cùng Đồng Dương đạt danh hiệu 100 chiến sĩ hàng đầu Hoa Hạ.

Anh ta và Đồng Dương coi nhau như anh em, tối nay anh ta muốn ra mặt vì Đồng Dương.

Vừa rồi, khi anh ta gọi điện cho Đồng Dương và biết được Đồng Dương bị thương nặng đang ở trong bệnh viện. Anh ta vội vàng lái chiếc xe Jeep quân sự, vượt hơn chục cái đèn đỏ, vội vã chạy đến thăm đồng đội.

Sau khi nghe Đồng Dương bị đánh như thế nào, Thường Phi tức giận nói: “Tên Trần Ninh này lại dám cướp công lao của Đồng ca, thật sự là quá vô lý. Đi! Bây giờ chúng ta đi tìm hắn tính sổ.”

“Em có thực lực ngang ngửa với Đồng ca, trừ phi tên Trần Ninh đó có thể đánh thắng em còn nếu không thì chính là hắn ta đã cướp công lao của Đồng ca, nên bị trừng trị nghiêm khắc!”

Nói xong, Thường Phi lập tức gọi thêm mấy người bạn của anh ta, sau đó đưa Đồng Dương rời khỏi bệnh viện, lái xe đến thẳng tiêu khu Giang Tân, tìm tên Trần Ninh.

Ở vườn hoa của khu biệt thự Giang Tân, trong quảng trường nhỏ, có không ít người đang đi dạo trong đó.


Đột nhiên, hoa chiếc xe Jeep quân sự gào thét dừng lao đến, dừng lại trước của nhà Trần Ninh, lập tức hấp dẫn mấy người đi dạo gần đó nhìn qua.

Gia đình Trần Ninh đang ngồi xem TV thì có người gõ cửa, giận dữ hét lên: “Trần Ninh ra ngoài nhận lấy cái chết!”

Tống Sính Đình và những người khác nghĩ rằng đó là người ở thành phố bên kia đến trả thù Trần Ninh vì vậy sắc mặt lập tức đại biến.

Ngược lại, vẻ mặt của Trần Ninh vẫn như bình thường, sau đó anh bước ra ngoài, nhìn thấy Đồng Dương và đám Thường Phi đằng đẳng sát khi đứng ở đó.

Trước tiên, đại cam thấy sửng sốt, sau đó cười nói vời Đồng Dương: “Anh tới đây là để cảm ơn tôi đã cứu anh thoát khỏi Hỗ Phù sao? Không cần khách khí như vậy!”

Đồng Dương oán hận nói: “Cái rắm, Hỗ Phù là do tao đánh trọng thương trước mới để cho một tên ăn cướp như mày chiếm tiện nghi. Tao đến đây để chứng minh cho Tống tiểu thư thấy mày chỉ là trẻ ranh, tao mới là người đánh bại Hỗ Phù.”

Lúc này, Thường Phi cũng ngẳng đầu đi tới, nheo mắt nói: “Tao là Thường Phi, là anh em của Đồng Dương và là một trong 100 binh sĩ hàng đầu của Hoa Hạ.”

“Lần này, tao đến để đòi lại trong sạch cho Đồng ca, là vinh dự của anh ấy, mày không thể cướp đi được.”

Trần Ninh nhíu mày: “Cái gì?”

Thường Phi ngạo nghễ nói: “Thực lực của tao và Đồng ca tương đương. Hiện tại, anh ấy bị thương nên tao sẽ thi đấu thay cho anh ấy, nếu như mày thua thì liền chúng minh mày nhặt được tiện nghi mới may mắn đánh thắng Hỗ Phù và mày phải xin lỗi Đồng ca.”

Lúc này, đám Mã Hiểu Lệ cũng từ trong nhà đi ra, bà lo lắng khuyên Trần Ninh: “Con không cần để ý đến bọn họ.”

Trần Ninh gật đầu, quay người lại nói với Thường Phi và Đồng Dương: “Xin lỗi, mẹ tôi không cho phép tôi chơi với mấy tên ngốc!”

Nói xong, đám Trần Ninh quay người trở vào nhà.

“Cạch” một tiếng, đóng cửa lại. Chỉ để lại mấy người Thường Phi và Đồng Dương ngu ngốc đứng tại chỗ.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK