Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1009:

 

“Bậc thầy Dương có tấm lòng sâu rộng, là tắm gương cho chúng ta!”

 

Mọi người khen ngợi, Dương Tiêu chỉ cười, không hề để ý một chút nào.

 

Ngay sau đó, ánh mắt của Dương Tiêu khóa chặt trên người Trương Tử Hào, một loại hơi thở cưỡng ép vô hình bao phủ lên.

 

“Dương… Dương Tiêu, anh muốn làm gì?” Bị Dương Tiêu nhìn chằm chằm, mí mắt Trương Tử Hào nhảy loạn xạ.

 

Dương Tiêu nở một nụ cười vô hại: “Anh Trương, anh xem sau lưng anh là ai!”

 

“Ai?” Trương Tử Hào quay đầu lại theo bản năng.

 

Đúng lúc này, tay phải của Dương Tiêu vung nắm đấm thật mạnh vào khuôn mặt già nua của Trương Tử Hào, Trương Tử Hào nào có thể ngờ được Dương Tiêu sẽ tắn công mình vào lúc này.

 

Một lực mạnh rơi xuống, mặt Trương Tử Hào run lên, toàn thân bay ngược như diều bị đứt dây.

 

Trên không trung, nước miếng của Trương Tử Hào bay tung tóe ra, hai hàm răng bên trong dính máu bay lên không trung.

 

Dưới ánh mắt của mọi người, Trương Tử Hào ngã xuống đất như rác rưởi. Lúc này dưới lực mạnh mẽ này não của Trương Tử Hào rơi vào trạng thái trống rỗng dày đặc.

 

Trong mấy giây ngắn ngủi, mặt mày Trương Tử Hào từ trắng bệch chuyển sang tím đen, khóe miệng đỏ ngầu, cả người như mất hồn.

 

HítIII Nhìn chằm chằm tình cảnh thê thảm của Trương Tử Hào, một đám võ sĩ đều tê cả da đầu, hít vào một hơi lạnh, lưng đổ mồ hôi lạnh.

 

Trương Tử Hào là cậu chủ của một trong tứ đại gia tộc ở Trung Nguyên, Dương Tiêu không để ý đến loại tồn tại này, ra tay như sắm. Nếu vừa nãy bọn họ xúc phạm đến Dương Tiêu, thì một khi Dương Tiêu đã tức giận, hậu quả sẽ khó tưởng tượng.

 

Lam Vi Vi trợn to hai mắt, cô thật sự không ngờ Dương Tiêu sẽ ta tay với Trương Tử Hào.

 

Đám người đi tới chỗ Trương Tử Hào, lửa giận trên mặt Dương Tiêu hiển nhiên đã tiêu tan một ít.

 

Nếu vừa nãy không phải do Trương Tử Hào gây chuyện, anh đã không gặp nhiều rắc rối như vậy.

 

Diệp Trường Hà càng chết lặng hơn, ông ta vô cùng hồi hận, xấu hổ vì sự ngu ngốc của mình.

 

Dương Tiêu không thèm để Trương Tử Hào vào mắt, nghĩ đến một bậc thầy nội lực nho nhỏ như ông ta đứng trước mặt Dương Tiêu thì tính là cái thá gì?

 

Ban đầu Tiết Hồng Đồ hội trưởng Hiệp hội võ thuật rất ngạc nhiên, sau đó ông ta trầm giọng nói: “Vừa nãy cậu Trương cô tình gây chuyện, bậc thây Dương đánh rât hay!”

 

Có Dương Tiêu, Tiết Hồng Đồ không hề sợ Trương Tử Hào.

 

Ngoài ra, vốn kỹ năng của ông ấy cũng giỏi giang, với tư cách là hội trưởng Hiệp hội võ thuật, Trương Tử Hào có thể làm gì ông ấy?

 

“Không còn sớm nữa, tôi phải đi!” Dương Tiêu nói với Lam Vi Vi.

 

Nghe thấy Dương Tiêu muốn rời đi, Lam Vi Vi mới hoàn hồn lại, cô nhìn Tiết Hồng Đò: “Hội trưởng Tiết, ông cũng đã nhìn thấy kỹ năng của Dương Tiêu rồi, hay để Dương Tiêu gia nhập Hiệp hội võ thuật đi?”

 

“Tham gia Hiệp hội võ thuật?” Tiết Hồng Đồ sửng sốt.

 

Nếu Dương Tiêu thực sự có thể tham gia Hiệp hội võ thuật, đây chắc chắn sẽ là một bước nhảy vọt về chất cho Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên.

 

Tiết Hồng Đồ nghiêm nghị nhìn Dương Tiêu: “Bậc thầy Dương, nếu cậu không ngại, Hiệp hội võ thuật còn thiếu phó hội trưởng, hay cậu tới nhậm chức nhé? Tôi sẽ báo cáo với cấp trên, không bao lâu nữa tôi sẽ thoái vị để bậc thầy Dương trở thành hội trưởng Hiệp hội võ thuật Trung Nguyên.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK