“Được! Anh biết rồi!” Dương Tiêu sờ mũi cười khổ một tiếng.
Cho đến hiện tại Đường Mộc Tuyết vẫn cho rằng tất cả những việc hắn bồ trí đều dựa vào việc Lý Minh Hiên âm thầm giúp đỡ phía sau.
Hiện tại trong mắt Đường Mộc Tuyết, nếu như Đương Tiêu không nhờ vào sự giúp đỡ của Lý Minh Hiên thì hắn không có cách nào làm được tất cả những việc này.
Dương Tiêu cũng không muốn giải thích quá nhiều, bởi vì hắn biết bây giờ dù cho hắn có giải thích rằng thân phận thật sự của hắn chính là chủ nhân Long Môn – tổ chức thần bí nhất trên Thế Giới; Đường Mộc Tuyết cũng sẽ không tin tưởng những gì hắn nói.
Điều quan trọng nhất chính là Dương Tiêu hiện tại vẫn chưa học thành tài tâm pháp chí cao Long Môn, nếu như hiện tại bại lộ hành tung của mình sẽ mang đến phiền phức vô cùng lớn.
Dù sao, người muốn ám sát hắn nhiều vô số kể, chưa tính đến có những kẻ trong nội bộ Long Môn muốn mưu quyền soán vị, Long Môn đã từng có vô số kẻ thù, những người này một khi biết bản thân hắn đã sa cơ lỡ vận, chắc chắn sẽ không tiếc giá nào để truy sát hắn.
Nếu như hành tung của bản thân bị bại lộ, không những nguy hiểm đến tính mạng của bản thân, còn kéo theo toàn bộ người nhà Đường Mộc Tuyết, có khi toàn bộ Đường Gia cũng phải trở thành vật hi sinh; đây cũng là điều mà Dương Tiêu hắn không muốn thấy.
Việc quan trọng trước mắt, Dương Tiêu phải nhanh chóng học Ƒ: thành tâm pháp long môn, chỉ cân cho hắn thời gian ba tháng, hắn liền có thể đường hoàng chính chính lộ diện thân phận thật của mình.2084019_2_25,60
Đến lúc đó, không những có thể bảo vệ được người nhà Đường Mộc Tuyết, còn có thể tùy ý hô phong gọi gió.
Ba tháng, bản thân còn phải che dấu thân phận trong ba tháng.
Khi về đến nhà, sắc trời cũng đã không còn sớm, Đường Đường sớm đã trở về nhà.
Sau khi nhìn thấy Dương Tiêu cùng chị gái cùng nhau trở về, cô khinh thường nói: “Dương Tiêu, chuyện xảy ra tối này anh đều biết đúng không? Nhìn xem vị thương gia thần bí ấy đối xử với chị tôi như thế nào, rồi nhìn lại bản thân đối xử với chị tôi ra sao? Cách biệt lớn như vậy, anh không cảm thấy mắt mặc sao?”
“Đường Đường, đừng ăn nói lung tung!” Đường Mộc Tuyết lập tức đứng ra bảo vệ Dương Tiêu.
Tiếp theo đó, Triệu Cầm từ phòng ngủ bước ra, lạnh nhạt nói: “Ăn nói lung tung? Đường Đường như thế nào lại ăn nói lung tung? Dương Tiêu tên phế vật không có bất cứ thứ gì này, mỗi năm đều khiến cho Mộc Tuyết bị người Đường Gia lạnh nhạt, năm nay có phải cũng chịu không ít uất ức không?”
“Mẹ, không có!” Đường Mộc Tuyết nhìn Triệu Cầm nói.
Ánh mắt Triều Cầm trong chốc lát liền khóa chặt vào chiếc nhẫn nụ hôn thiên sứ trên bàn tay Đường Mộc Tuyết, bà vội vàng hỏi: “Mộc Tuyết, chiếc nhẫn này chính là vị thương gia thần bí tặng con sao?”
Thành phố Trung Nguyên xuất hiện một vị thương gia thần bí dùng một trăm triệu để thu mua chiếc nhẫn kim cương nụ hôn thiên sứ, chuyện này Triệu Cầm vô cùng rõ ràng.
“Không phải mẹ à, đây là quà Dương Tiêu tặng con!” Đường Mộc Tuyết nói thẳng.
Triệu Cầm nghe vậy, vô cùng thất vọng nói: ‘Đồ của tên phế vật này tặng sao? Vậy con không nhanh mà đem vứt đi, một món đồ rác rưởi mà còn mang trên tay, không sợ bị người khác cười chê sao?”
Trong mắt Triệu Cầm, chỉ cần là đồ Dương Tiêu tặng tất cả đều là rác rưởi, dù sao một tên phế vật có thể tặng được món đồ đắt tiền gì?”
“Chị hai, chị nên nghiêm túc suy nghĩ về người thương gia bí ẩn ấy, nhanh chóng ly hôn cùng tên phế vật này!” Đường Đường chán ghét liếc mắt nhìn Dương Tiêu.
Lúc này Đường Mộc Tuyết mở miệng tính giải thích, nhưng Triệu Cầm và Đường Đường đã quay người bước vào phòng ngủ của mình, trên mặt vô cùng thất vọng.
Sau khi quay về phòng ngủ, Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu vô cùng áy náy nói: “Xin lỗi!”
“Mộc Tuyết, không sao cả, anh đã quen rồi!” Dương Tiêu dịu dàng cười.
Bị xem như tên phé vật trong năm năm liên tiếp, hắn thật sự đã quen rầu, nếu như Đường Mộc Tuyết tiết lộ cho Đường Đường và Triệu Cầm thân phận thật sự của hắn, chỉ sợ rằng hai người bọn họ cười đến răng rơi đầy đất.
Dương Tiêu từ sâu tận đáy lòng biết rằng, bọn họ đã mặc định bản thân chính là một tên phế vật, cả đời cũng không thể ngẵng cao đầu.
Nghĩ đến việc mẹ ruột và em gái của mình lại đối xử như vậy với Dương Tiêu, lại nghĩ đến những điều lãng mạn mà Dương Tiêu đã mang đến cho mình đêm này, Đường Mộc Tuyết có chút đau lòng cho hắn.
Cô hít sâu một hơi, sau đó trịnh trọng nói với Dương Tiêu: “Dương Tiêu, anh thật sự yêu em chứ?”
“Đúng vậy!” ánh mắt Dương Tiêu nghiêm túc gật đầu.
Nhìn thẳng Dương Tiêu, sắc mặt Đường Mộc Tuyết có chút phức tạp, sau đó cô cắn nhẹ môi dưới nói nhỏ: “Được! Vậy thì em nói với anh, cả đời này của em mong ước không nhiều, chỉ muốn anh mỗi ngày yêu em nhiều hơn, ngày này qua tháng nọ, tháng này sang năm kia, từ năm này đến hết đời; không ngại yêu em đạm bạc chỉ mong yêu em dài lâu!”
Cái gì?
Khi nghe câu nói này của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu cực kì kinh ngạc Đây…đây xem như một sự công nhận với hắn sao?.
Danh Sách Chương: