Mũi của bà cụ Đường giống như sắp bốc khói, bà ta trừng mắt nhìn Đường Mộc Tuyết: “Đường Mộc Tuyết, cô muốn làm gì? Cô muốn bao che cho thằng khón kiếp này?”
“Bà nội, cháu tin Dương Tiêu, nếu không tin có thể gọi cho ông cụ Cung xác minh!” Đường Mộc Tuyết nói lời chính nghĩa.
Từ khi biết Dương Tiêu từng là lưỡi dao sắc bén của đất nước, Đường Mộc Tuyết đã tin tưởng Dương Tiêu 100%, cô tuyệt đối không tin Dương Tiêu là kẻ trộm, càng không tin Dương Tiêu sẽ lấy trộm bảo vật của nhà họ Cung.
Bà cụ Đường rất tức giận: “Càn quấy! Đường Mộc Tuyết cô tránh ra cho t: Ông cụ Cung là kiểu ông lớn, sao bà ta có thể liên tưởng đến?
“Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu không biết chuyện quan trọng, không lẽ cô cũng không biết chuyện quan trọng?
Các người chuẩn bị lôi cả nhà họ Đường xuống hả?”
Đường Hạo tức giận hét lên.
Đường Mộc Tuyết không hề dao động, kiên quyết nói: “Bà nội, cháu tin Dương Tiêu, nếu các người dám động vào Dương Tiêu, tôi sẽ không phụ trách về việc hợp tác với nhà họ Lý ở Đông Hải nữa!”
Cái gì! Không còn phụ trách hợp tác với nhà họ Lý ở Đông Hải?
Nghe thấy những lời của Đường Mộc Tuyết, mắt bà cụ Đường tối sầm lại, suýt hộc máu.
Bà ta thật sự không ngờ Đường Mộc Tuyết lại dám vì Dương Tiêu mà uy hiếp bà ta.
Cả người Đường Hạo cùng Đường Dĩnh run lên, hai mắt đỏ ngầu trừng mắt nhìn Đường Mộc Tuyết, nhưng không dám kiềm chế Đường Mộc Tuyết.
Bọn họ biết rõ Lý Minh Hiên chỉ thừa nhận Đường Mộc Tuyết là người phụ trách, nếu Đường Mộc Tuyết không phụ trách nữa, nhất định nhà họ Lý ở Đông Hải sẽ đơn phương hủy hợp đồng, ước mơ sau này trở thành gia tộc giàu có của nhà họ Đường sẽ hoàn toàn tan vỡ.
“Được, được lắm! Vậy thì bây giờ tôi sẽ liên lạc với nhà họ Cung.
Tôi muốn cô hiểu rằng thằng chồng vô dụng của cô là đồ vô dụng, là một tên trộm!” Bà cụ Đường rất tức giận.
Nhìn Đường Mộc Tuyết đang bảo vệ mình, trong lòng Dương Tiêu cảm thấy ấm áp.
Ánh mắt của đám khách mời nhìn Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu tràn đầy vẻ khinh thường, như thể Đường Mộc Tuyết và Dương Tiêu liên thủ ăn trộm vậy.
Bà cụ Đường trực tiếp lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại cho gia chủ nhà họ Cung Cung Minh, bà ta không có tư cách có số điện thoại của ông cụ Cung.
Cung Minh đang ở nhà họ Cung thấy bà cụ Đường gọi điện thoại đến, ông ta ngạc nhiên: “Tại sao bà cụ Đường lại gọi điện cho mình vào lúc này? Hôm nay không phải là ngày quan trọng kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường sao?”
Là gia tộc mạnh nhất ở thành phó Trung Nguyên, đương nhiên nhà họ Cung luôn chú ý đến động thái của các gia tộc lớn nhỏ ở thành phố Trung Nguyên.
Hai giờ trước, Cung Thiên Tề bố của ông ta còn đặc biệt đưa ngọc Quan Âm cho Dương Tiêu, Cung Minh biết rất rõ điều đó.
“Chào bà Đường, có chuyện quan trọng sao?” Cung Minh do dự một lúc, sau đó vẫn kết nối điện thoại.
Nghe thấy giọng nói của Cung Minh, bà cụ Đường cung kính nói: “Xin chào ông Cung, hôm nay là ngày kỷ niệm 20 năm thành lập nhà họ Đường, cháu rễ của nhà họ Đường chúng tôi là Dương Tiêu đã đưa ngọc Quan Âm mà Cung tiên sinh bố của ông sưu tầm làm quà tặng, tôi đặc biệt gọi tới kiểm chứng!”
“Thằng phế vật này chết chắc rồi!” Đường Hạo chế nhạo.
Đường Dĩnh và nhóm khách mời nhìn Dương Tiêu với ánh mắt tràn đầy vẻ vui đùa..
Danh Sách Chương: