Nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng Đường Mộc Tuyết không khỏi cảm thấy ghen tị, là phụ nữ, đặc biệt là một người phụ nữ thông minh và khôn ngoan, cô có thể thấy Vạn Thiền có tình cảm đặc biệt với Dương Tiêu.
Theo cái nhìn của Đường Mộc, Dương Tiêu được các cô gái khác thích, điều này chứng tỏ Dương Tiêu rất ưu tú.
Nghĩ đến người đàn ông của mình ưu tú như vậy Đường Mộc Tuyết cảm thấy rất hạnh phúc.
Tắt nhiên, tiền đề là Đường Mộc Tuyết tin tưởng Dương Tiêu 100%.
Dương Tiêu sợ Vạn Thiền nói ra điều không nên nói, nên anh hỏi thẳng: “Cô Vạn, sao cô lại ở đây? Có chuyện gì quan trọng không?”
Dương Tiêu hiểu, Vạn Thiến đến như thế này thì chắc chắn là cô ta tự đến.
“À đúng rồi, tôi trả lại chìa khóa xe cho anh, tối hôm qua tôi đâm vào xe anh, vô cùng xin lỗi!”
Đột nhiên, Vạn Thiến nhớ ra mục đích mình tới tìm Dương Tiêu, cô ta lập tức đưa chìa khóa xe Maserati cho Dương Tiêu.
Sau khi tạm biệt Dương Tiêu vào đêm qua, Vạn Tứ Hải đã lập tức tìm một thợ sửa chữa giỏi nhất ở huyện Thiên Sơn, sửa chiếc Maserati trong đêm, bảo Vạn Thiến đưa cho Dương Tiêu.
Dương Tiêu cầm lấy chìa khóa xe, cười nhẹ nói: “Cảm ơn!”
“Không cần cảm on, tối qua tôi đã quá hắp tấp!” Vạn Thiến nói với vẻ xáu hỗ.
Triệu Cầm đoán được gì đó nói: “Cô Vạn, tối hôm qua cô đưa Dương Tiêu trở lại bệnh viện đúng không?”
“Đúng vậy!” Vạn Thiến gật đầu.
Nghe vậy, Triệu Cầm cả kinh như bị đánh: “Nghe thấy chưa? Rõ ràng tối qua cô Vạn đưa Dương Tiêu trở lại bệnh viện, không liên quan gì đến Triệu Văn Triết! Ai nói xe của chúng tôi là đi thuê? Chỉ là tối qua xảy ra trục trặc thôi!”
Nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của Triệu Cầm, sắc mặt của đám người nhà họ Triệu đều vô cùng xấu.
Đêm qua bọn họ đã liên tục chế giễu gia đình Dương Tiêu, nhưng họ không ngờ rằng Maserati là thật, Vạn Thiến đã đưa Dương Tiêu trở lại bệnh viện, mà không phải đến gặp Triệu Văn Triết.
Trên mặt Dương Tiêu mang đầy ý cười, ngày hôm qua Triệu Văn Triết tranh hết công lao, cho nên anh tự nhiên sẽ không nói nhiều.
Anh biết mình là phế vật trong mắt đám người nhà họ Triệu, sẽ không ai tin lời anh nói.
“Đúng vậy, không liên quan gì đến Triệu Văn Triết!” Đường Mộc Tuyết cũng nói.
Hình ảnh tối qua Dương Tiêu bị người nhà họ Triệu nhắm vào hiện lên rất rõ nét, nhìn người nhà họ Triệu ngắn người, trong lòng Đường Mộc Tuyết cũng xả được cơn giận.
Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết đứng ra nói chuyện vì mình, trong lòng Dương Tiêu cảm tháy ấm áp.
Mặt Triệu Văn Triết đỏ bừng, anh ta thực sự xấu hỗ muốn ngất đi.
Mọi chuyện đã sáng tỏ, anh ta thực sự xấu hồ, xấu hỗ đến cả nhà mẹ đẻ.
Ông Triệu, Triệu Thiết Căn buồn bực nói: “Việc chuyển đến phòng chăm sóc đặc biệt là như thế nào? Không phải vì nễ mặt Văn Triết sao?”
“Nể mặt cậu ta? Cậu ta cũng không soi gương xem mình có đức hạnh gì.
Sở dĩ tôi ra mặt là vì nễ mặt ân nhân Dương Tiêu!”
Đột nhiên, cánh cửa lại bị đẩy ra, bóng dáng Vạn Tứ Hải bước vào.
Cái gì!!! Tắt cả là vì mặt mũi của ân nhân Dương Tiêu?
Với sự xuất hiện của Vạn Tứ Hải không tức mà uy nghiêm, bầu không khí trong phòng ngay lập tức trở nên vô cùng trầm mặc..
Danh Sách Chương: