Bịch!
Triệu Cầm tức giận thân thể run lên, bà ta không thèm nhìn đường, đâm sằm vào một người phụ nữ mặc đồ đen trước mặt, suýt đã ngã xuống đất.
Triệu Cầm càng khó chịu hơn, bà ta không thèm nhìn đó là ai đã chửi rủa: “Mắt mọc ở đũng quần hả? Không thấy người hả?”
“Mắt mọc ở đũng quần? Triệu Cầm, xem ra trong khoảng thời gian này bà càng trở nên kiêu ngạo ngang ngược hơn!” Người phụ nữ mặc đồ đen mặt lạnh như băng nói.
Giọng nói của người phụ nữ mặc đồ đen giống như một trận bão tuyết tháng hai, lạnh đến thấu xương, khiến người ta không khỏi rùng mình.
Nghe thây giọng nói này, hơi thở lạnh lẽo từ gót chân đi thẳng lên đỉnh đầu Triệu Càm.
“Là… là cô!” Con ngươi của Triệu Cầm co rút lại, sắc mặt kinh ngạc nhìn về phía trước.
Nhìn rõ ràng gương mặt trước mặt, Triệu Cầm hết hồn.
Bởi vì người phụ nữ mặc đồ đen này không phải ai khác, mà chính là Lăng Ảnh Huyên đã đánh Triệu Cầm trước cửa Kỳ Bài Lạc.
Từ đầu đến cuối, Lăng Ảnh Huyên vẫn luôn bảo vệ bên cạnh Dương Tiêu, chỉ là Dương Tiêu không hè biết điều đó mà thôi.
Lăng Ảnh Huyên đã chú ý đến mọi chuyện vừa xảy ra trong biệt thự, khi thấy Triệu Cầm đổ trà lên người anh Dương Tiêu, thấy Triệu Càm túm cổ anh Dương Tiêu, cầm con dao trong nhà bếp đe dọa anh Dương Tiêu.
Những chuyện này đã khiến Lăng Ảnh Huyên tức giận.
Dương Tiêu là vảy ngược của cô ấy, Dương Tiêu bị Triều Cầm bắt nạt, Lăng Ảnh Huyên tức giận đặc biệt chờ ở đây khiến Triệu Cầm chịu trừng phạt.
“Bà đã quên những gì tôi đã cảnh cáo bà trước đây rồi sao?” Lăng Ảnh Huyên lạnh lùng nói.
Cảm nhận được hơi lạnh buốt tỏa ra từ cơ thể Lăng Ảnh Huyên, sắc mặt của Triệu Cầm lập tức tái mét, ánh mắt tràn đầy kinh hãi vô hạn.
Không lâu trước đó, bà ta đã bị người phụ nữ trước mặt này dạy dỗ một trận trước Kỳ Bài Lạc, ở trước mặt người phụ nữ mặc đồ đen này Triệu Cầm không có chút lòng phản kháng nào.
Bà ta biết người phụ nữ mặc đồ đen trước mặt này nhất định là một nhân vật tàn nhẫn, không phải người bà ta có thể chống lại, đối phương không quan tâm đến dáng vẻ khóc lóc om sòm của bà ta.
“Cô… cô muốn làm gì?” Giọng Triệu Cầm run lên.
Lăng Ảnh Huyên nhìn chằm chằm vào Triệu Cầm nói: “Đồ đàn bà chanh chua, tôi muốn làm gì không lẽ bà còn không biết sao?”
“Không! Đừng, tôi… tôi biết sai rồi, tôi không dám nhắm vào Dương Tiêu nữa!” Triệu Cầm sắp khóc đến nơi.
Trước đó người phụ nữ mặc đồ đen này đã cảnh cáo bà ta nếu bà ta dám nhắm vào Dương Tiêu, cô ta sẽ giết bà ta.
Mọi chuyện đã qua được một thời gian, Triệu Cầm không hề để trong lòng, ai biết hôm nay người phụ nữ mặc đồ đen giống như gặp ác mộng của bà ta lại tìm tới cửa.
“Thật sao?” Vẻ mặt của Lăng Ảnh Huyên vô cùng u âm.
Chát!!!
Ngay sau đó, cô ấy bất ngờ vung tay, tát mạnh vào mặt Triệu Cầm.
Khi cái tát rơi xuống, trên mặt Triệu Cầm lập tức hiện lên dấu vét năm ngón tay, Triệu Cầm đau đớn suýt chút nữa đã ngắt xỉu.
Vút!
Lăng Ảnh Huyên không ngần ngại đưa con dao quân dụng lên, cô ấy cầm con dao quân dụng liên tục áp sát cổ họng của Triệu Cầm.
Nhìn thấy người phụ nữ mặc đồ đen muốn làm thật, Triệu Cầm bị doạ suýt tè ra quân, bà ta trực tiếp quỳ xuống trên mặt đất, khóc lóc sám hối: “Nữ hiệp, nữ hiệp, tôi thật sự biết sai rồi, tôi sẽ không bao giờ dám nữa.
Tôi là mẹ vợ của Dương Tiêu, nếu tôi chết, Mộc Tuyết biết được chắc chắn sẽ không tha thứ cho cậu ta.”.
Danh Sách Chương: