Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Trương Quân tái mặt run rẫy nhìn Dương Tiêu: “Ông…ông Vạn, thằng… thằng nhóc này là ân nhân của ông?”
“Không phải ân nhân của tôi thì là ân nhân của cậu hả?”
Vạn Tứ Hải lạnh lùng nói.

Một loại ép buộc uy nghiêm toát ta từ trên người Vạn Tứ: Hải, đàn em của Trương Quân sợ hãi suýt tè ra quần.

Vạn Tứ Hải liếc mắt nhìn đàn em của Trương Quân, lạnh lùng nói: “Sao? Các người còn dám vô lễ với ân nhân của tôi, chẳng lẽ muốn đi cùng tên này đến Tây Thiên?”
Cảm nhận được luồng hơi thở khổng lồ toát ra từ Vạn Tứ Hải, đàn em của Trương Quân không khỏi rùng mình.

Bọn họ nhanh chóng ném con dao trên tay xuống, ôm đầu run lẫy bẩy ngồi chồm hồm xuống.

Vào lúc này, đàn em của Trương Quân đã mắng qua một lượt tổ tiên mười tám đời của Trương Quân.

Dám đắc tội ân nhân của Vạn Tứ Hải, anh tự tìm chết thì đừng có liên lụy đến chúng tôi! Đàn em của Trương Quân như sắp khóc, bọn họ biết nếu Vạn Tứ Hải tức giận với bọn họ, bọn họ có thể sẽ không có kết cục tốt đẹp.


“Ân nhân, cô Đường, hai người không sao chứ?” Vạn Tứ Hải vội hỏi.

Đường Mộc Tuyết chịu sợ hãi không nói, Dương Tiêu gật đầu nói: “Ông đến kịp lúc, tôi và Mộc Tuyết không sao!”
May mà Vạn Tứ Hải đến kịp lúc, nếu không anh đã đại khai sát giới ngay trước mặt Đường Mộc Tuyết.

Mặc dù đã nói với Đường Mộc Tuyết về thân phận quân nhân của mình, nhưng Dương Tiêu thực sự không muốn thể hiện bộ mặt đẫm máu của mình trước mặt Đường Mộc Tuyết.

Suy cho cùng, ai cũng muốn thể hiện mặt tốt nhất với người mình yêu thương nhát.

“Xin lỗi ân nhân, tôi thật sự không biết Trương Quân này gan lớn dám động tay động chân với cô Đường, đây là do tôi thất trách!” Vạn Tứ Hải xấu hỗ nói.

Dương Tiêu lắc đầu nói: “Chuyện này không liên quan gì đến ông, là người trong nội bộ nhà họ Triệu có ý đồ xấu!”
Nói xong, Dương Tiêu liếc nhìn Triệu Văn Triết.

Triệu Văn Triết bị ánh mắt của Dương Tiêu doạ cho hoảng sợ, tim như treo ở cổ họng.


“Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi!” Triệu Văn Triết vội vàng nói.

Giờ phút này, trong lòng Triệu Văn Triết hối hận không thôi, anh ta không thành công hãm hại Dương Tiêu, còn đả động đến Vạn Tứ Hải, chuyện này thì hay rồi, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, mình sẽ phải đối mặt với nguy cơ giữa sự sống và cái chết.

Sắc mặt Dương Tiêu lạnh đến mức có thể vắt ra nước: “Anh biết sai?”
Kể từ khi đến huyện Thiên Sơn, Triệu Văn Triết không biết xấu hỗ này đã nhiều lần nhận hết công lao về mình.

Sau khi lời nói dối bị vạch trần, Triệu Văn Triết này đã cấu kết với một nhân vật †rong vùng xám của huyện Thiên Sơn tìm cách hãm hại anh, dẫn người chặn đường anh nhưng không thành, lại bắt Đường Mộc Tuyết trói lại.

Nếu không phải anh đến ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, thì không biết Đường Mộc Tuyết sẽ phải chịu sự hành hạ vô nhân đạo như thế nào.

Vì vậy, Dương Tiêu căm ghét Triệu Văn Triết đến cực điểm.

“Tôi … tôi thực sự biết mình đã sail” Triệu Văn Triết nuốt nước bọt một cách khó khăn.

Bụp! Khoảnh khắc tiếp theo, Dương Tiêu đạp lên ngực của Triệu Văn Triệt.

Triệu Văn Triết đâu có thể ngờ Dương Tiêu lại ra tay đột ngột, bị Dương Tiêu đá vào người, Triệu Văn Triết không kịp cảnh giác ngã tại chỗ như chó gặm bùn..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK