Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đột nhiên, trong mắt mọi người nhìn Dương Tiêu không có khinh thường như vừa nãy, mà là tràn đầy kinh ngạc, nhìn Dương Tiêu với ánh mắt kính sợ, giống như đang nhìn thần.

Thành công hoàn thành trong một lần, Dương Tiêu cười nhạt, trên mặt không có bao nhiêu vui mừng.

Đối với anh, đây chỉ là chuyện nhỏ, dù sao anh cũng đã đối đầu với những nhà vô địch thế giới, đó mới gọi là sóng gió và khốc liệt.

Mặc dù kỹ năng của Tôn Tường tốt, nhưng anh ta kém hơn những nhà vô địch bi-a quốc tế không phải chỉ có nửa điểm.

Chơi bi-a phải chú ý đến chiến thuật, Dương Tiêu chưa thấy chiến thuật của Tôn Tường, mà thay vào đó là mù quáng muốn đánh vào lỗ.

Muốn đánh vào bi 8 đen vừa nãy thì không thể đánh vào chính diện, vì vậy Dương Tiêu đã sử dụng sức bật của bi trắng để đánh bi 8 đen vào lỗ.

“Không nhục sứ mệnh!” Dương Tiêu quay đầu nhìn Cung Minh.


Nhìn thấy Dương Tiêu đánh hết trong một lần, mặt mày Cung Minh đỏ bừng vui vẻ cảm kích nói: “Cậu Dương thật sự cảm ơn cậu, tôi biết cậu sẽ tạo ra được kỳ tích.”
Nghĩ đến vừa nãy mình còn nghỉ ngờ kỹ năng của Dương Tiêu, Cung Minh không khỏi cảm thấy xáu hỏ.

Ông ta biết lai lịch Dương Tiêu thần bí, không phải người bình thường.

Khi Dương Tiêu tới, Cung Minh biết hôm nay mình nhất định phải chống lại được, nhưng không ngờ Dương Tiêu lại thật sự chống lại được.

“Gia chủ Cung, ông khách sáo quá rồi, chuyện nên làm, trước đây gia chủ Cung đã giúp tôi rất nhiều mà!” Dương Tiêu nói đùa.

Cung Minh nịnh nọt nói: “Cậu Dương khách sáo quá, những chuyện đó toàn là chuyện vặt vãnh.”
Dương Tiêu cười nhẹ không nói nhiều lời.

Anh không thích nợ người khác, anh vẫn hiểu rõ đạo lý nhận ơn một giọt trả ơn một dòng.

“Sao có thể? Vậy mà tôi lại thua?” Sắc mặt Tôn Tường đột nhiên xấu đi.


Dương Tiêu nhìn về phía Tôn Tường, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy tôi đã nói rồi, không cần nói quá vẹn toàn, nếu không sẽ rất dễ bị đánh vào mặt!”
Nhìn thấy sắc mặt nhẹ nhàng của Dương Tiêu, Tôn Tường chỉ cảm thấy có một cái tát vô hình tát vào mặt mình.

Nghĩ đến những lời nói điên rồ vừa rồi của mình, Tôn Tường cảm thấy khó chịu như vừa ăn phải ruồi.

Anh ta biết, hôm nay thua phế vật là một điều xấu hồ.

Sau đó Dương Tiêu nhìn Triệu Tín: “Gia chủ Triệu, tôi đã thắng, có chơi có chịu, mảnh đất ở ngoại ô phía bắc nên thuộc về nhà họ Cung nhỉ?”
“Tôi…” Tôn Tường chơi thua, sắc mặt Triệu Tín cũng u ám, lúc này vẻ mặt ông ta cực kỳ lạnh.

Là một trong tứ đại gia tộc ở thành phó Trung Nguyên, nhà họ Cung và nhà họ Triệu rất nhạy bén trong việc nắm bắt tin tức.

Vùng đất mà họ tranh chấp ở ngoại ô phía bắc là ưu tiên hàng đầu cho sự phát triển trong tương lai của thành phố Trung Nguyên, một khi có được nó thì vài năm tới dựa vào mảnh đất này có thể kiếm lời ít nhất là năm tỷ lệ, Ở thành phố Trung Nguyên, ngoài tài sản của nhà họ Cung có khoảng ba mươi tỷ tệ, thì tài sản của ba gia tộc khác cũng hơn hai mươi tỷ tệ.

Nếu nhà họ Triệu nắm bắt được cơ hội có được mảnh đất ở vùng ngoại ô phía bắc, thì trong vài năm tới nhà họ Triệu có thể thay thế trở thành gia tộc mạnh nhất ở thành phố Trung Nguyên.

Nhìn vẻ mặt Triệu Tín ảm đạm, Dương Tiêu lạnh nhạt nói: “Chẳng lẽ gia chủ Triệu thua nhưng không chịu?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK