Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1119:

 

Lương Mãnh chế nhạo: “Nhóc con, nghe thấy không? Giao núi Tướng Quân cho bọn họ cũng sẽ lãng phí!”

 

“Tôi thây cậu rất lạ mặt, không muôn có sai sót gì thì cút xéo nhanh lên.

 

Nếu chọc giận tôi, hôm nay ông đây cũng sẽ dạy dỗ cậu!”

 

Dương Tiêu liếc nhìn đồng tiền trên mặt đt, không tính quá lớn, tổng cộng khoảng hai ba trăm nghìn lệ.

 

Tùy tiện đậm hai ba trăm nghìn tệ, cũng đủ chứng mịnh đôi phương có tiên có quyên, chăng trách người nhà họ Triệu dám giận mà không dám nói.

 

Dương Tiêu giễu cọt: “Mua sao? Ép mua ép bán đây không phải là chiêm thì là gì?”

 

“Nhóc con, cậu rất chảnh!” Thầy Dương Tiêu vân không lùi bước, vẻ thù địch trên mặt Lương Mãnh càng ngày càng nặng.

 

Dương Tiêu nói lỏng nắm đấm của Lương Mãnh, toàn thân toát ra khí thế lớn: “Hôm nay tôi sẽ nói rõ, chỉ cần nhà họ Triệu không đồng ý, các anh sẽ không thê chiếm núi Tướng Quân.”

 

“Chuyện này tôi quản là cái chắc, tôi khuyên các anh nhanh chóng rời khỏi thôn Triệu, không được quây rây giâc nghỉ của bà cụt”

 

Nhìn thấy dáng vẻ vênh váo hung hăng của Dương Tiêu, mọi người trong nhà họ Triệu không kìm được chắn động hoảng hốt.

 

Bọn họ không bao giờ ngờ tới phế vật trong mất bọn họ lại vào thời khác mẫu chốt nhất đứng ra bảo vệ lợi ích của mình.

 

Đột nhiên, Triệu Thiết Căn cùng Triệu Câm nhìn vê phía Dương Tiêu, ánh mắt đều thay đồi.

 

Đúng vậy, họ yếu đến mức không thể cạnh tranh với đám người Lương, Mãnh. Khi Dương Tiêu đứng ra, tât cả đều cảm động, ấn tượng của họ về Dương Tiêu đã thay đổi lớn.

 

Triệu Văn Triết ở trong đám người nhà họ Triệu giêu cọt trong lòng: Dương Tiêu à Dương Tiêu, cậy cảnh hùng hả? Chờ chết đi!

 

Anh ta đã nghe nói Lương Mãnh tàn ác như thế nào từ lâu rồi, vừa nãy Triệu Văn Triết, người có triển vọng nhất trong nhà họ Triệu lập tức trôn ra xa, sợ cá trong chậu gặp nạn.

 

Anh mặt Tôn Phú Quý u ám, cũng giễu cọt trong lòng: Đánh đi, đánh đi, mau đánh chết phế: vật này đi, Dương Tiêu, cậu chết rồi, tất cả mọi tội lỗi đều do cậu gánh chịu, cùng Tôn Phú Quý tôi không liên quan gì!

 

Sự xuất hiện của Hồ Khoan Quảng và những người khác trong tô phá án hôm nay khiên Tôn Phú Quý bị doạ sợ không nhẹ.

 

Ông ta nào đã thây những trường Đ5P như vậy, sợ bị điêu tra ra đưa ông ta ra trước công lý. Bây giò.

 

Dương Tiêu không biệt sông chết đã xúc phạm Lương Mãnh, hiển nhiên đây không phải Ìà tìm chết sao?

 

Đường Mộc Tuyết căng thẳng siết chặt góc quân áo, cô biết kỹ năng của Dương Tiêu không bình thường, nhưng Lương Mãnh cũng không phải quả hông mêm, sợ không dễ đổi phó.

 

“Tốt! Tốt lắm! Nhóc con, xem ra hôm nay cậu thật sự muôn xen vào chuyện của người khác, được, tìm chêt phải không? Hôm nay ông đây thỏa mãn cậu!”

 

Lương Mãnh rất tức giận, anh ta là một bạo chúa ở thôn gân đó, không ai dám xúc phạm anh ta, nhiều người dân phải nhìn sắc mặt anh ta mà làm việc.

 

Núi Tướng Quân, Lương Mãnh Nhất định phải có được, kẻ nào dám can thiệp thì anh ta sẽ giết kẻ đó.

 

“Anh Mãnh, giết cậu ta đi!” Đám người nhà họ Lương đều hét lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK