Liễu Giang Hà liếc mắt nhìn xung quanh hội trường, ông liền hiểu được vừa rồi nhất định là đám người Tần Lãng Hiên có ý sỉ nhục Dương Tiêu, cho nên những lời Tần Lãng Hiên nói với mình vừa rồi nhất định đã phóng đại lên gấp nhiều lần.
Trong ánh mắt quan sát của tất cả mọi người, Liễu Giang Hà lạnh giọng nói: “Hỗn láo! Danh tiếng của Dương tiểu thần y là điều mà các người có thể tùy tiện nghi ngờ hay sao? Có biết khoảng thời gian trước Cung lão thái gia nhờ vào hồi minh tam châm của Dương tiểu thần y mà được cứu sống lại hay không?
Các người vậy mà lại có gan nghi ngờ y thuật của cậu ấy?”
“Dù cho là lão phu cũng không dám trước mặt Dương tiểu thần y huênh hoang phách lối, y thuật của lão phu trước mặt Dương tiểu thần y đây căn bản không đáng nhắc đến!”
Cái gì!
Nghe những lời này của Liễu Giang Hà, cả hiện trường triệt để bùng nỗ.
Ánh mắt tất cả mọi người khi nhìn Dương Tiêu đều tràn ngập kính sợ, người đàn ông này vậy mà lại là Dương tiểu thần y mới xuất hiện thời gian gần đây của thành phố Trung Nguyên.
Khoảng thời gian trước Cung lão thái gia Cung Thiên Tề đột nhiên phát bệnh, ngay lúc tình huống nguy cấp thì được một vị thanh niên cứu sống, chuyện này đã được lan truyền rộng rãi, hiện trường tất cả mọi người đều biết chuyện này.
Điều khiến mọi người không ngờ đến chính là nhân vật đó chính là Dương Tiêu đang đứng trước mặt bọn họ!
Nếu thật sự là như vậy, thì y thuật của Liễu Giang Hà quả thật không người đàn ông này.
: “Đệch!” Tân Lãng Hiên kinh ngạc đến mức văng tục.
Hăn hiện tại chỉ nghỉ ngờ bản thân đã xuất hiện ảo thính, vốn cho rằng tên tiểu tử này khẳng định đang bốc phét.
Thực lực y thuật của người ta rõ ràng có thể giết sạch Liễu Giang Hà.
Hàn Thúy Bình cũng ngây ngốc, vừa rồi cô còn chuẩn bị chế nhạo Dương Tiêu cùng Đường Đường! Ngay lúc tất cả mọi người vẫn đang chìm đắm trong sự kinh ngạc, thì lại vang lên một trận ồn ào: “Lưu Sướng đại sư cùng Lãng Lãng đại sư đến!”
Hôm nay chính là ngày giao lưu giữa các trường đại học, các nhân tài của các lĩnh vực ở Trung Nguyên toàn bộ đều đến hội trường, đối với những học viên ưu tú tiến hành chỉ điểm, Lưu Sướng cùng Lãng Lãng tất nhiên cũng nhận được thiệp mời.
Nhớ đến Dương Tiêu vừa rồi tuyên bố bản thân chính là nghệ sĩ đàn piano, người đứng phía sau đã tái hiện lại khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ, Tần Lãng Hiên trong bụng lại bắt đầu có suy nghĩ xấu xa.
Hắn chính là không tin rằng Dương Tiêu chính là một người đa tài, vừa biết y thuật vừa biết đàn piano.
Ánh mắt tất cả mọi người ở hiện trường lúc này khi nhìn Dương Tiêu từ khiếp sợ dần chuyển sang lạnh nhạt, giống như sắp tới sẽ vạch trần được lớp mặt nạ của hắn.
“Tiểu tử nhà anh, đừng đắc ý quá sớm; đừng cho rằng y thuật của anh bắt phàm thì có thể ở nơi này diễu võ dương oai, đợi lát nữa tôi nhất định sẽ cho anh đẹp mặt!” Tần Lãng Hiên hung hăng liếc mắt nhìn sang Dương Tiêu.
Dương Tiêu vân đạm phong kinh nói: “Cứ tự nhiên!”
“Xem ra anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đợi lát nữa tự nhiên sẽ cảm nhận được cái gì gọi là tuyệt vọng!” Tần Lãng Hiên hung ác nói.
Vừa dứt lời, Tần Lãng Hiên liền bước về phía cửa lớn của hội trường.
Giây phút này, Lưu Sướng khoác chiêu áo đường trang màu đỏ cùng với Lãng Lãng một thân âu phục, kẻ trước người sau bước vào hội trường.
Tần Lãng Hiên nhanh chóng bước đến trước mặt Lưu Sướng tự giới thiệu nói: “Lưu Sướng tiền bối, cháu là Tần Lãng Hiên, thiếu chủ Tần gia Trung Nguyên, hiện tại trong buổi giao lưu này có một tên cuồng đồ ăn nói ngông cường nói rằng năng lực đàn piano của ngài cùng Lãng Lãng không khác gì đồ rác rưởi, còn nói hắn chính là người tái hiện lại khung cảnh thịnh điển Không Sơn Điều Ngữ, còn khoác lác rằng sáng nay ngài còn muốn nhận hắn làm thầy!”
*Ò?” sắc mặt Lưu Sướng lập tức trở nên khó coi.
Bản thân ông chính là nghệ sĩ đàn dương cầm cấp quốc gia, từ trước đến nay chưa từng bị người khác xem thường.
Lãng Lãng cũng nhíu mày không hài lòng, rốt cuộc là kẻ nào, vậy mà lại có thể ăn nói không kiêng kị như vậy? Ngoại trừ Dương Tiêu ra, căn bản không có người nào có tư cách đánh giá bọn họ như vậy.
Nhưng Dương Tiêu Dương đại sư làm sao có thể xuất hiện ở buổi tiệc như thế này được chứ?
Nhìn thấy nét tức giận trên khuôn mặt Lưu Sướng, trong lòng Tần Lãng Hiên không ngừng cười lạnh.
Tiêu Dương à, hôm nay ông đây nhất định chỉnh chết cậu, cậu cứ ngồi chờ chết đi!
Tần Lãng Hiên hung hăng nói: “Lưu Sướng tiền bói, Lãng Lãng đại sư, chỉ cần hai người ra lệnh, chúng tôi nhất định sẽ mang tên tiểu tử đó hung hăng giáo huấn một trận, xem hắn còn dám hống hách nữa hay không.”
“Mang bọn ta đến gặp hắn!” Lưu Sướng tối sầm mắt lên tiếng.
Tần Lãng Hiên lập tức dẫn hai người bọn họ vào trong hội trường buổi giao lưu, cả khuôn mặt trầm trọng chỉ vào Dương Tiêu nói: “Lưu Sướng tiền bối, chính là tên tiểu tử đó!”
Nhìn thấy người vừa xuất hiện chính là Lưu Sướng cùng Lãng Lãng, ánh mắt tất cả mọi người khi nhìn Dương Tiêu tràn ngập sự hung ác độc địa, giếng như bọn họ đã tận mắt chứng kiến giây phút lời nói dối của Dương Tiêu bị vạch trần.
Tiếp theo đó chính là hình ảnh khiến cho tất cả các học sinh có mặt kinh ngạc đến mức cằm rớt xuống cả đất.
Khi nhìn rõ khuôn mặt Dương Tiêu, Lưu Sướng toàn thân kích động, nhanh như tên bắn chạy đến quỳ xuống trước mặt Dương Tiêu, thần sắc nghiêm túc nói: Dương đại sư, xin ngài nhận tôi làm đệ tử!”.
Danh Sách Chương: