“Nếu như tôi nhớ không sai, thì mỗi một chiếc túi Hermès đều được đích thân đại sư thủ công đích thân chế tác, phía trên còn có mã số riêng của Hermès, nếu như không tin thì cô có thể kiểm tra, tôi thấy chiếc túi xách này của cô hình như không có mã số; nếu không phải là hàng nhái thì có thể là gì?”
“Ăn nói bậy bạ! Túi xách Hermès như thế nào lại không có mã số được?” những nữ sinh tôn Hàn Thúy Bình làm người đứng đầu đều bước lên phía trước tức giận nói.
Nhưng khi bọn họ cầm trong tay túi xách Hermès của Hàn Thúy Bình, khuôn mặt liền lập tức ngây ra.
Cũng vì trên túi xách Hermès của cô ta quả thật không có mã số.
Không lẽ đây thật sự giếng như những gì người đàn ông này nói, túi xách Hermès của Hàn Thúy Bình quả thực chính là hàng nhái.
Nhằm chứng minh những gì Dương Tiêu nói là sự thật, bọn họ đặc biệt lên mạng tra lại những thông tin Dương Tiêu vừa nói.
Sau đó, những gì tra được quả thật giống như những gì Dương Tiêu đã tường thuật qua, trên mỗi chiếc túi Hermès đều có một mã số thuộc về riêng mình.
Khoảnh khắc đó, một đám nữ sinh đều kinh ngạc không thôi, đến bản thân Hàn Thúy Bình cũng cứng đờ cả người.
Sau đó quan sát sang chiếc túi Hermès trong tay Đường Đường, phía bên trên quả thật có mã số riêng.
Nhìn thấy mã số được in trên túi xách Hermès trong tay Đường Đường, Hàn Thúy Bình giống như chịu phải đả kích, thân thể chấn động cứng đờ.
Thì ra chiếc túi trong tay cô là hàng nhái, còn của Đường Đường mới là hàng thật.
Nghĩ đến dáng vẻ huênh hoang vừa rồi của mình, Hàn Thúy Bình cảm thấy ngượng ngùng xấu hỗ không thôi.
Nhìn dáng vẻ đờ đẫn của Hàn Thúy Bình, Đường Đường lúc này nhướng mày châm chọc: “Nhìn thấy không? Túi xách của tôi mới là hàng thật, còn của cô cùng lắm chỉ là hàng nhái loại A mà thôi!”
Đồng thời, Đường Đường cũng kinh ngạc khi nhận thấy Dương Tiêu vậy mà lại bác học đa tài như vậy, vậy mà lại có thể phân biệt được thật giả túi xách Hermès một cách rõ ràng như vậy.
Hàn Thúy Bình chỉ cảm thấy như bị chó làm nhục, cả người khó chịu.
Phú nhị đại vậy mà sau khi lên giường với mình lại tặng cho mình một chiếc túi giả, không lẽ bản thân cô lại mất giá đến như vậy?
Hàn Thúy Bình làm sao chịu thừa nhận chiếc túi xách Hermès trong tay Đường Đường là hàng thật được chứ, cô chỉ đành kiềm chế bản thân không được ngất đi, sau đó hung ác nói: “Chiếc túi xách của cô là hàng thật sao? Hừ, buồn cười chết mắt, ai mà không biết Đường Đường cô chính là một kẻ nghèo nàn, cô như thế nào có thể mua được túi xách hàng hiệu của Hermès? Tôi xem cô rõ ràng cũng là hàng nhái!”
“Hàng nhái sao?”
Tiếp theo đó, một người thiếu niên dáng vẻ tao nhã mặc âu phục đeo mắt kính gọng vàng bước về phía này.
Nhìn rõ người bước đến là ai, Hàn Thúy Bình giống như thấy được cọng rơm cứu mạng gấp gáp nói: “Lãng Hiên, anh mau đến xem chiếc túi trong tay Đường Đường có phải là hàng nhái loại A hay không!”
Người thiếu niên tao nhã này chính là Tần Lãng Hiên, là hội trưởng hội học sinh của Học Viện Nghệ Thuật Trung Nguyên, nhân tài xuất chúng chuyên ngành đàn piano, cũng là nam thần trong lòng Hàn Thúy Bình.
Nhưng Tần Lãng Hiên này lại yêu thích Đường Đường, nên vừa rồi khi nghe thấy một trận huyên náo từ phía bên này truyền đến, hắn liền vội vàng lên tiến chào hỏi với các giáo sư sau khi gấp gáp chạy đến đây.
Tần Lãng Hiên xuất thân từ Tần gia — một trong mười đại gia tộc của Trung Nguyên, chỉ cần một cái liếc mắt cũng có thể nhận ra chiếc túi xách trong tay Đường Đường chính là hàng chính hãng.
“Đường may tỉnh tế, chính là dấu hiệu tiêu biểu của thương hiệu Hermès chống làm giả, chiếc túi này rõ ràng chính là hàng thật; hơn nữa kiểu dáng này chính là mẫu hot nhất vừa được tung ra thị trường, một chiếc túi xách này cũng phải có giá vài trăm ngàn!” Tần Lãng Hiên thận trọng nói.
Đồng thời, Tần Lãng Hiên cũng liếc mắt nhìn sang chiếc túi xách trong tay Hàn Thúy Bình, sau đó lắc đầu nói: “Chiếc túi xách này của cô, mô phỏng theo đường may, đến logo chống hàng giả của Hermès cũng không có, cùng lắm chỉ là hàng nhái loại A mà thôi?”
“Bùm!”
Khi Tần Lãng Hiên vừa dứt lời, một mảng hiện trường rơi vào một trận xôn xao.
Không ai có thể ngờ đến rằng chiếc túi xách của Đường Đường vậy mà lại là hàng thật, còn của Hàn Thúy Bình ngược lại là hàng nhái loại A.
Hàn Thùy Bình chỉ cảm thấy nhưng có một cái tát vô hình hung hăng đánh lên khuôn mặt của cô, khiến cho cô không còn chốn dung thân.
Tần Lãng Hiên tuấn tú trong mắt chỉ đọng lại tình ý nồng đậm, hắn vô cùng tò mò, Đường Đường như thế nào lại có thể mua được chiếc túi xách đắt giá như thế này? Trong ấn tượng của hắn, Đường Đường chính là xuất thân từ một gia đình nghèo khó tiêu chuẩn.
Tỉ mỉ quan sát, lúc này hắn mới chú ý đến Dương Tiêu đang đứng bên cạnh Đường Đường, âm thầm quan sát hắn, trong tim liền có chút bất an, không lẽ nữ thần của mình đã bị heo ăn mắt rồi sao?
Nghĩ đến đây, Tần Lãng Hiên liền miễn cưỡng nặn ra một nụ cười tao nhã: “Đường Đường, không biết bị tiên sinh này là…”
Nhìn sang Dương Tiêu, Đường Đường cắn răng nói, đột nhiên tóm lấy cánh tay của hắn rồi tuyên bố: “Anh ấy là bạn trai của tôi!”.
Danh Sách Chương: