Bạch Du Tĩnh sững sờ tại chỗ, nếu Dương Tiêu là anh hùng thầm lặng cứu người thoát khỏi biển lửa, thì chẳng phải Dương Tiêu là người cô ta thích sao?
Trời ạ!
Nghĩ đến đây, mặt Bạch Du Tĩnh lập tức đỏ bừng, trên mặt lộ rõ tâm hồn thiếu nữ.
Nhìn dáng vẻ vô hại của Dương Tiêu, não của Bạch Du Tĩnh trống rỗng.
Nhìn dáng vẻ vô hại của Dương Tiêu, não của Bạch Du Tĩnh trống rỗng.
Hình Kiến giao tiếp với Bạch Du Tĩnh không ít, đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy gương mặt Bạch Du Tĩnh lộ ra vẻ tâm hồn thiếu nữ, trong ấn tượng của ông ta, Bạch Du Tĩnh luôn là hình tượng của một nữ chủ tịch thanh cao, lạnh lùng.
“Cô Bạch, cô bị sao vậy?” Hình Kiến ngạc nhiên hỏi.
Gương mặt xinh đẹp của Bạch Du Tĩnh xấu hổ đến mức sắp chảy nước, cô ta nhìn Dương Tiêu hỏi: “Anh thật sự là anh hùng vô danh đã cứu người thoát khỏi biển lửa ở thành phố cũ sao?”
“Ừ… chắc là vậy!” Dương Tiêu chớp mắt.
Nghe được câu trả lời của Dương Tiêu, trong lòng Bạch Du Tĩnh vô cùng xấu hỏ, trước đây cô ta rất khinh thường Dương Tiêu, đồng thời cô ta đã nói nhiều lần trước mặt Dương Tiêu rằng người cô ta thích là anh hùng vô danh cứu người khỏi biển lửa trong thành phố cũ.
Điều mà Bạch Du Tĩnh không ngờ là hoá ra Dương Tiêu lại là anh hùng vô danh, người mà cô ta thích.
Nghĩ đến mình đối xử lạnh lùng với người trong lòng mình, Bạch Du Tĩnh xấu hỗ chỉ muốn tìm một chỗ chui xuống.
Đặc biệt là cách đây hai ba tiếng, cô ta còn nói “cho dù Bạch Du Tĩnh tôi bị xe tông chết, đói chết, nhảy lầu cũng sẽ không thích anh”, nhớ lại cảnh tượng đó, trong lòng Bạch Du Tĩnh sụp đổ cực độ, cô ta thật sự không ngờ lời cảnh cáo lại ứng nghiệm lên người mình.
Đúng vậy, từ lâu Bạch Du Tĩnh đã coi anh hùng vô danh cứu người trong biển lửa là hình mẫu lý tưởng của mình.
Từ khi còn nhỏ, Bạch Du Tĩnh đã thích kiểu đàn ông dám làm dám chịu, tinh thần đàn ông thấy việc nghĩa hăng hái làm.
Mối tình đầu thời trung học đó đã khiến Bạch Du Tĩnh tổn thương sâu sắc, khiến Bạch Du Tĩnh càng kiên định vào niềm tin hơn.
“Anh… sao anh có thể xấu như vậy?” Hai mắt Bạch Du Tĩnh đỏ hoe.
Đột nhiên Dương Tiêu trở thành người trong lòng của cô ta, Bạch Du Tĩnh ngắn ra tay chân luống cuống, cô ta không biết phải đối mặt với Dương Tiêu như thế nào.
Vẻ mặt Dương Tiêu bối rồi: “Tôi… tôi xáu? Đây là chuyện gì?”
“Anh… anh xấu chết đi được!” Bạch Du Tĩnh đỏ mặt, thẹn thùng trừng mắt nhìn Dương Tiêu, giậm chân, hai tay ôm má nóng rực xấu hỗ chạy khỏi hiện trường, đâu còn có dáng vẻ chủ tịch lạnh lùng thanh cao.
Đó hoàn toàn là một hình ảnh ngượng ngùng của một cô gái trẻ mới bắt đầu tình yêu của mình trước mặt nam thần.
Nhìn thấy Bạch Du Tĩnh xấu hỗổ bỏ đi, Hình Kiến sững sờ, giơ ngón tay cái lên với Dương Tiêu: “Cao, cậu Dương cậu thật cao tay!”
“Cục trưởng Hình, ông đừng nói đùa!” Dương Tiêu nở một nụ cười gượng gạo.
Từ đầu đến cuối, Dương Tiêu không định nói với Bạch Du Tĩnh răng anh là anh hùng vô danh đã cứu mọi người ra khỏi biển lửa, mục đích là để tránh tình huống xấu hổ.
Ai biết vận mệnh trêu người, anh lại được chọn vào một trong mười người nổi bật nhất ở thành phó Trung Nguyên, điều này khiến cho thân phận của anh bị bại lộ.
Bây giờ thật xấu hổ, chắc hẳn Bạch Du Tĩnh cho rằng mình trêu đùa cô ta, mục đích là để xem chuyện cười của cô ta..
Danh Sách Chương: