Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Rồng một khi bị chạm vào nghịch lân, sẽ lập tức phẫn nộ!

Hành động của Đường lão thái bà đã triệt để chọc giận Dương Tiêu, chỉ cần Đường Mộc Tuyết gật đầu, Dương Tiêu thật sự có thể giành cả Thế Giới về cho Đường Mộc Tuyết.

Khảo nghiệm kết thúc, hắn đã không còn là tên phế vật vô dụng trong mắt người khác, chỉ dựa vào thân phận thiếu chủ Long Môn hiện tại, một cuộc điện thoại liền có thể khiến cho Đường Mộc Tuyết thay thế vị trí của Đường lão thái bà.

“Mộc Tuyết, chỉ cần em đồng ý, những chuyện này đều không phải là vấn đề gì to lớn!” Dương Tiêu chân thành nói.

Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết chợt mỉm cười: “Đồ ngốc, trước mắt lo cho bản thân anh thật tốt đi!”

Dứt lời, Đường Mộc Tuyết liền xoay lưng đi về hướng phòng làm việc, khi tiến vào văn phòng, Đường Mộc Tuyết chỉ biết lắc đầu cười khổ, cô vậy mà lại xém chút nữa tin tưởng những lời Dương Tiêu nói.

Nghĩ đến suy nghĩ vừa thoáng qua vừa rồi của mình, nét cười trên mặt Đường Mộc Tuyết càng sâu thêm.

Bản thân làm sao có thể tin tưởng Dương Tiêu được chứ?

Đường Mộc Tuyết hiểu rõ, lần này có thể thuận lợi giành được bản hợp đồng Tần Gia cũng vì Dương Tiêu đã tìm đến Đông Hải Lý Gia thiếu chủ Lý Minh Hiên xin giúp đỡ.

Năm năm bên nhau, Dương Tiêu là một người tầm thường, đến công việc bình thường cũng thể nào tự mình hoàn thành, hắn lấy gì để giúp đỡ bản thân trở thành chủ nhân Đường Gia.

Nhìn thấy Đường Mộc Tuyết không tin tưởng mình, Dương Tiêu chỉ đành nhún vai bất lực, hắn biết rằng Đường Mộc Tuyết đang nghi ngờ khả năng của mình.

Dù sao bản thân nhận nhịn ở Đường Gia năm năm nay, nếu muốn Đường Mộc Tuyết nhất thời thay đổi định kiến của bản thân về hắn, chuyện này căn bản là không thể nào.

Giờ nghỉ trưa, phòng ăn nội bộ!

Một người phụ nữ trên áo cài một nhành hoa tiến về phía Đường Mộc Tuyết châm chọc nói: “Đường Mộc Tuyết, nghe nói cô đã giành được đơn hàng Tần Gia, hay là do tên vô dụng Dương Tiêu giúp cô giành được về?”

“Đường Dĩnh, đừng rảnh rỗi mà kiếm thêm chuyện!” Dương Tiêu lúc này ngồi bên cạnh Đường Mộc Tuyết, lạnh nhạt nói.

Chạm mặt với người con gái đang đứng trước mặt này, Đường Mộc Tuyết có chút không vui.

Đường Dĩnh, em gái ruột của Đường Hạo, từ nhỏ đã luôn chống đối với Đường Mộc Tuyết, là một kẻ ham hư vinh, hiện tại là Giám đốc phòng Tài vụ Đường Gia.

Đường Dĩnh nắm giữ quyền kinh tế Đường Gia, thường xuyên tìm đủ loại lý do trên trời dưới đất để khấu trừ lương của Đường Mộc Tuyết, khiến cho cô cảm thấy cực kỳ phiền não.

Đường Dĩnh nhìn Dương Tiêu một cách đầy khinh thường, nói: “Tên vô dụng này hôm nay lại to gan dám lớn tiếng với tôi? Ngứa da rồi hay sao? Anh có gì đáng để đắc ý chứ? Nếu như không phải may mắn gặp được Đông Hải Lý Gia thiếu chủ Lý Minh Hiên, anh đến cả phân chó cũng không bằng!”

“Đủ rồi!” Đường Mộc Tuyết đặt mạnh đôi đũa lên bàn, lạnh giọng nói với Đường Dĩnh.

Dương Tiêu cho dù có vô dụng cũng là người đàn ông của cô, sống chung với một con chó, con mèo trong năm năm cũng có tình cảm.

Lần này Dương Tiêu đã mang đến cho cô một bất ngờ cực kỳ lớn, thế nhưng hiện tại Đường Dĩnh lại cố ý chống đối với Dương Tiêu như vậy, điều này càng khiến cho trong lòng cô cực kỳ khó chịu.

Đường Dĩnh châm chọc nói: “Đường Mộc Tuyết, thứ hai tuần sau chính là sinh nhật của cô, năm năm nay Dương Tiêu đã từng tặng quà gì cho cô hay chưa? Vậy mà cô lại còn ở đây bảo vệ hắn ta như vậy? Thật là nực cười! Cho dù hắn có quen biết với Lý thiếu thì đã như thế nào? Lý thiếu cũng không thể nào dâng không tiền lên cho hắn!”

“Xì….!” Lúc này một đám người dòng chính Đường Gia đang dùng cơm kế bên, không nhịn được mà bật cười.

Đường Hạo lúc này cũng đang tình cờ bước đến, nghe câu nói này của Đường Dĩnh, cười châm chọc nói: “Dĩnh! Em thật sự đã nâng tên phế vật Dương Tiêu lên quá cao rồi, năm năm trước hắn cùng Đường Mộc Tuyết kết hôn, đến nhẫn đính hôn cũng không thể mua nổi, em vẫn còn hi vọng hắn mua quà tặng Đường Mộc Tuyết?”

“Lời của anh Hạo nói không sai, lúc ban đầu tiền kết hôn cũng do ông nội trước khi qua đời chi trả, Dương Tiêu đúng là một tên quỷ nghèo kiết xác!”

“Đúng vậy! Mỗi năm đến ngày sinh nhật của Đường Mộc Tuyết, tên Dương Tiêu này không phải cũng chỉ biết lừa ăn lừa uống thôi sao? Thân làm đàn ông mà có thể làm đến mức này, xem ra tôi nhiều năm nay đúng là sống còn không bằng cả con chó!”

Một đám người dòng chính Đường Gia tiếp tục hả hê cười châm chọc, ánh mắt bọn họ nhìn Dương Tiêu chỉ tràn ngập sự kinh thường, giống như Dương Tiêu chính là biểu tượng tiêu biểu cho nỗi ô nhục của đàn ông.

“Đủ rồi!”

Nghe những lời nói này của những người xung quanh, trái tim của Đường Mộc Tuyết như bị kim đâm từng nhát, đôi mắt ửng đỏ hét lên.

Những gì bọn họ nói quả thật đều không sai. Năm năm nay, bất kể là ngày sinh nhật của cô hay là ngày kỉ niệm ngày cưới của hai người bọn họ, Dương Tiêu đều không có bất kỳ hành động nào.

Thân là một người con gái, cô cũng vô cùng hi vọng có anh ta sẽ chuẩn bị những thứ lãng mạn ngọt ngào dành riêng cho cô, hôm nay bị những người Đường Gia này đào bới vào vết thương trong lòng, những giọt nước mắt uất ức của Đường Mộc Tuyết có chút không kìm chế được muốn tuôn rơi.

Nhìn bộ dạng tức giận hiện tại của Đường Mộc Tuyết, Đường Dĩnh mỉm cười, “Thế nào? Nói đến nỗi đau lòng của cô rồi sao? Tôi cũng chỉ là nói đùa vài câu, khiến cho mọi cười vui vẻ chút mà thôi!”

“Đúng đó Đường Mộc Tuyết, chúng tôi chỉ nói đùa mà thôi!” Đường Hạo lại tiếp tục châm chọc vài câu.

Đường Mộc Tuyết trước giờ luôn mạnh mẽ, nghe những lời châm chọc khiêu khích này, trong lòng càng thêm cực kỳ khó chịu, cô muốn đứng dậy quay về văn phòng của mình, nhưng lại không cầm được nước mắt.

Liếc mắt nhìn những kẻ mặt mũi ghê tởm xung quanh, Dương Tiêu lặng lẽ nuốt xuống miếng cơm cuối cùng, sau đó buông đũa xuống: “Chuyện này mọi người cứ yên tâm, sinh nhật năm nay của Mộc Tuyết, tôi nhất định sẽ để cho mọi người được mở mang tầm mắt!”

“Cái gì? Để chúng ta được mở mang tầm mắt? Ông trời ơi, tên phế vật Dương Tiêu vậy mà lại nói để cho chúng ta được mở mang tầm mắt? Đệt! Thật là khiến người ta cười chết mất!” Đường Hạo cực kỳ khoa trương cười lớn.

“Ha Ha Ha Ha!” Một đám người dòng chính Đường Gia lập tức hùa theo cười châm chọc.

Đường Dĩnh khinh thường nói: “Tiếp tục thổi phồng đi! Tên phế vật này, anh tốt nhất nên nhanh chóng lau thức ăn thừa còn vươn trên miệng đi!”

Lời này vừa nói ra đã khiến cho tất cả mọi người lại được dịp cười hả hê một trận.

“Những điều thiếu sót trong năm năm nay, tôi nhất định sẽ từ từ bù đắp từng chút một cho Mộc Tuyết, không phiền các người phải nhọc lòng lo lắng!” Dương Tiêu đứng dậy, rời khỏi phòng ăn.

Đường Dĩnh bỉu môi khinh thường nói: “Bù đắp? Anh lấy gì ra để bù đắp? Chỉ biết mở miệng ra nói thì hay lắm sao? Đến một chiếc nhẫn cũng không thể mua được cho Đường Mộc Tuyết, vậy mà còn đứng đây trắng trợn khoác lác.”

Dương Tiêu không muốn tiếp tục nhiều lời với những kẻ đó, hắn lập tức rời khỏi.

Dương Tiêu biết rõ, đối diện với đám người ham hư vinh của Đường Gia, nói nhiều cũng vô dụng, hắn sẽ dùng hành động để chứng minh lời nói của mình.

Nhìn theo bóng lưng của Dương Tiêu, đám người Đường Gia lại tiếp tục cười cợt hả hê, tất cả bọn họ đều dự đoán vào buổi tiệc sinh nhật tuần sau của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu sẽ lại tiếp tục lừa ăn lừa uống.

Bước chân đến trước cửa văn phòng của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu có thể nghe rất rõ ràng tiếng khóc thút thít từ bên trong phòng truyền đến.

Dương Tiêu hắn vốn dĩ chuẩn bị gõ cửa tiến vào an ủi cô, nhưng cuối cùng đã kìm chế lại được.

Đường Mộc Tuyết trước giờ luôn mạnh mẽ, cho dù bản thân có đến an ủi cô cũng không cách nào trị khỏi được vết thương mà hắn đã gây ra cho Đường Mộc Tuyết.

“Mộc Tuyết, xin lỗi, thiếu sót trong năm năm nay anh nhất định sẽ bù đắp từng chút một cho em.” Dương Tiêu đứng ngoài cửa khẽ nói câu nói này, sau đó xoay người rời đi.

Nghe câu nói này của Dương Tiêu, nước mắt Đường Mộc Tuyết càng không kìm chế được mà tuôn rơi.

Bởi vì Dương Tiêu, cô đi đến đâu cũng thấp hơn người khác một bậc, bị người khác châm chọc, bị người khác xem thường.

“Bù đắp? Hi vọng được như ý nguyện vậy!” Lau khô nước mắt, khuôn mặt Đường Mộc Tuyết hiện lên chút chua xót.

Rời khỏi công ty, Dương Tiêu lập tức gọi điện thoại cho Lý Minh Hiên: “Lập tức điều tra cho tôi thông tin về chiếc nhẫn kim cương có giá trị nhất thành phố Trung Nguyên!”

“Vâng, điện hạ!” Lý Minh Hiên cung kính nói.

Không đến một giờ đồng hồ sau, Lý Minh Hiên báo cáo nói: “Báo cáo điện hạ, hiện nay tại Thành phố Trung Nguyên chiếc nhẫn kim cương đắt giá nhất chính là chiếc nhẫn “Nụ hôn thiên sứ”, được tạo ra từ viên kim cương xanh đế vương, nữa tháng sau sẽ được tiến hành đấu giá tại Thành phố Trung Nguyên, giá khởi bán ban đầu là năm mươi triệu!”

“Rất tốt! Bằng bất cứ giá nào cũng phải mua được “Nụ hôn thiên sứ”!” Dương Tiêu trầm giọng nói.

Sinh nhật năm nay của Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu nhất định sẽ dành tặng cho cô một điều bất ngờ cực kỳ to lớn, hắn sẽ khiến cho tất cả mọi người có mặt ở buổi tiệc sinh nhật nhìn cô bằng ánh mắt khác, hắn muốn dùng năng lực của bản thân thông báo đến những người khác biết, Dương Tiêu hắn không phải là một tên phế vật.

Buổi chiều ba giờ, một thương gia thần bí đã ra giá một triệu để thu mua chiếc nhẫn kim cương “Nụ hôn thiên sứ”.

Thông tin vừa được tiết lộ đã chấn động toàn bộ Thành phố Trung Nguyên!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK