Sau khi nhận thấy là Dương Tiêu, trong chốc lát Hàn Quốc Cường lại cảm thấy trần tĩnh lại.
Trên đường đến đây, gã ta luôn lo lắng không yên, sợ là người có thù nhà cũ tìm gã ta trả thù, nhưng không ngờ lại là Dương Tiêu cho người bắt gã ta lại.
Dương Tiêu là ai chứ?
Đây là thằng con rễ rác rưởi cực kỳ nổi tiếng ăn bám đàn bà của nhà họ Đường.
Từ trước đến nay, Hàn Quốc Cường chưa bao giờ để Dương Tiêu vào mắt.
Cho dù có bị bắt thì sau khi xác nhận người ra tay là Dương Tiêu, gã ta lại chắc chắn rằng Dương Tiêu chẳng dám làm gì mình đâu.
“Không sai, là tôi đây.
Xem ra quản đốc Hàn cũng bắt ngờ lắm.”
Dương Tiêu cười giễu cọt, nói.
Hàn Quốc Cường hoàn toàn không sợ hãi chút nào, đứng thẳng dậy từ dưới đất, căm tức nhìn Dương Tiêu: “Thằng phế vật, tao khuyên mày tốt nhất là thả tao ra.
Muốn tao để lộ chút tin tức nào hả, không có cửa đâu conl”
Hàn Quốc Cường biết Dương Tiêu chắc chắn bắt gã ta đến đây để tìm bằng chứng chứng minh sự trong sạch của Đường Mộc Tuyết, nhưng sao gã ta có thể phối hợp với Dương Tiêu được chứ?
Trong mắt gã ta, Dương Tiêu chỉ là một thằng lỏi tôm tép nhãi: nép, một thằng rác chẳng ra cái thể thống gì.
Đêm nay, cùng lắm Dương Tiêu chỉ tìm mấy thằng côn đồ đến hù dọa mình một chút thôi, gã ta chắc chắn Dương Tiêu không dám làm gì mình.
“Ai bảo mày đứng lên hả?” Gã đàn ông to cao ban nãy điên lên, tiền về phía trước đạp một phát đau nữa vào giữa hai đùi Hàn Quốc Cường.
Bị đá vào đùi, Hàn Quốc Cường mát trọng tâm, lại lần nữa quỳ mọp xuống trước mặt Dương Tiêu.
Dương Tiêu phả ra một làn khói xám, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Quản đốc Hàn, anh là người thông minh, biết tôi đêm nay đến tìm anh làm gì, thế nên tôi cũng không muốn lãng phí thời gian nữal”
Hàn Quốc Cường không bị lay động chút nào, trong mắt gã ta lóe lên tia lạnh, chẳng thèm ngó ngàng đến: “AI Dương Tiêu, tốt nhất là thằng phế vật nhà mày thả tao ra, sau đó dập đầu xin lỗi thì tao còn cân nhắc tha lỗi cho mày.
Nếu như mày không dập đầu xin lỗi thì khi việc này lộ ra, tổng giám đốc Đường và bà nội Đường sẽ không tha cho mày đâu.”
“Anh uy hiếp tôi?” Dương Tiêu cười nhạt.
Hàn Quốc Cường lộ rõ vẻ oán độc: “Uy hiếp mày thì sao nào?
Cái loại rác rưởi bỏ đi như mày dám thử động vào một cọng lông của ông đây sao? Phụt!”
Nói rồi, Hàn Quốc Cường phun mạnh một bãi nước bọt về phía Dương Tiêu.
Nếu Dương Tiêu không tránh nhanh thì đã bị dính nguyên bãi nước bọt trên người luôn rồi.
Trong lòng Hàn Quốc Cường luôn rất khinh thường Dương Tiêu, gã ta chắc chắn rằng đêm nay Dương Tiêu sẽ không dám làm gì mình đâu.
Trông thấy tình cảnh này, mấy người đàn ông cao to đều tỏ ra phẫn nộ.
Có biết đây là đâu không?
Đây là KTV Thịnh Thế Hoàng Triều.
Thịnh Thế Hoàng Triều là địa bàn của bang Răng Cá Mập.
Bang Răng Cá Mập là một trong ba thế lực lớn nhất thành phố Trung Nguyên.
Lão đại Lý Thần Chiến của bọn họ gọi người đàn ông trước mặt này là điện hạ thì có thể thấy người này có thân phận cao quý đến mức nào rồi.
Dám khinh nhờn Dương Tiêu ngay trước mặt bọn họ, chẳng phải là đang động thổ trên đầu Thái Tuế hay sao chứ?
Người đàn ông lực lưỡng cầm đầu tiến lên trước nắm cổ áo Hàn Quốc Cường, vung tay tát một phát thật đau vào cái mặt dày của gã ta.
Bốp!
Một tát thẳng vào mặt, Hàn Quốc Cường bị đánh đến ngớ cả người ra.
Gã ta không thể tin nổi, đám người Dương Tiêu tìm đến này thật sự dám ra tay đánh gã ta.
“Chúng… Chúng mày điên rồi hay sao? Dám đánh tao vì một thằng rác rưởi à? Chúng mày có biết tao là người của nhà họ Đường hay không!” Hàn Quốc Cường phẫn nộ gào lên.
Nhưng những lời này chẳng ăn nhằm thấm tháp vào đâu cả, gã đàn ông cầm đầu vung tay tát thêm phát nữa, ánh mắt đầy vẻ ác liệt nó: “Mẹ nhà mày, tôn trọng một chút cho tao.
Ngài Dương là người mà mày có thể khinh thường được à? Mày còn dám mất dạy với ngài Dương nữa thì có tin tao xẻo chết mày hay không?”
Nhìn thấy sát khí bốc lên từ đám đàn ông lực lưỡng, Hàn Quốc Cường bị dọa sợ mắt mật.
Dương Tiêu khoát tay, người đàn ông cầm đầu mới buông Hàn Quốc Cường ra.
Dương Tiêu nói thẳng: “Quản đốc Hàn, tôi không muốn phí nước bọt với anh.
Tôi hỏi anh một lần cuối cùng, anh có nói hay không?”
Bị tát hai phát liên tiếp, Hàn Quốc Cường còn muốn giết Dương Tiêu luôn kìa, chứ đừng nói đến việc bắt gã ta phải phối hợp với Dương Tiêu.
“Ôi chao! Ông mày có bị xe cán chết, có bị người khác đánh chết, vị một dao xiên chết tươi cũng không nói cho mày.” Hàn Quốc Cường oán độc, ra vẻ thẳng thắn chính trực nói..
Danh Sách Chương: