Dương Tiêu đang nấu cháo trong bếp chỉ cảm thấy.
sau lưng có một loại ni thở giết người ập đến, vừa quay đầu lại thì thấy Triệu Cầm đang hằm hằm trừng mắt nhìn mình.
Dương Tiêu cau mày: “Mẹ, làm sao vậy? Tối hôm qua không ngủ ngon à2”“
Anh có thể cảm giác được lúc này, Triệu Cầm đã rơi vào trạng thái cuồng bạo.
“Dương Tiêu, tôi hỏi cậu, nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi mà cậu giải bị cho mẹ tôi có chứa độc bi HH Đôi mắt Triệu Cầm nứt ra hét ên Dương Tiêu nghe vậy mặt mũi tràn đây kinh ngạc: “Nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi? Chứa độc? Xảy ra chuyện gì?”
Nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi là Vạn Tứ Hải người giàu nhất huyện Thiên Sơn chuẩn bị cho anh.
Nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi do Vạn Tứ Hải đích thân chuẩn làm sao mà có độc Được?
“Dương Tiêu cậu bót giả ngu đi, chắc chăn là do cậu làm, cậu còn lâu mới có lòng tốt tặng mẹ tôi cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi!”
“Đêm qua mẹ tôi đã qua đời sau khi uông nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi cực độc, cậu dám nói là mình không làm không?”
Trong mắt Triệu Cầm hiện lên ngọn lửa hừng hực, nêu như ánh mắt của bà ta có thế giết người, e răng giờ: phút này Dương Tiêu đã bị ngũ mã phanh thây.
Dương Tiêu đột nhiên nhướng mày: “Cái gì? Bà ngoại qua đời?”
Mẹ của Triệu Cầm là bà ngoại của Đường Mộc Tuyết, đương nhiên cũng là bà ngoại của Dương Tiêu.
Anh và bà cụ Triệu chỉ có duyên gặp nhau một lần, lúc đó bà cụ Triệu vận nằm trên giường bệnh.
Đề chữa trị cho bà Triệu, Dương Tiêu không ngân ngại nhờ Liêu Giang Hà tự mình thực hiện ca phẫu thuật.
Làm sao anh có thể ra tay độc ác hại người già được?
Đây hoàn toàn không phải là phong cách của Dương Tiêu, bà cụ Triệu qua đời, chăng trách Triệu Cầm lại tức giận như vậy.
“Giả vờ, Dương Tiêu cậu tiếp tục giả vờ đi, tôi biệt ngay là cậu chẳng có lòng tôt gì, làm sao cậu sẽ nỡ lòng tặng nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi cho mẹ tôi được?” Triệu Cầm như muốn nỗi điên.
Tuy rằng Triệu Cầm vẫn luôn chua ngoa, nhưng bà cụ Triệu là mẹ ruột của bà ta, mẹ ruột của bà ta bị người ta đầu độc chết, không biết giờ phút này Triệu Cầm điên cuồng như thế nào.
Dương Tiệu nhận ra sự nghiêm trọng của vần đề: “Mẹ, trước tiên mẹ đừng gập, trong cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi chắc chắn không có độc.
Chắc chắn có kẻ đang âm thầm đứng sau giết hại bà ngoại!”
“Hừ! Tôi thấy cậu mới là hung thủ thật sự, dám đầu độc mẹ tôi, Dương Tiệu bà đây liều mạng với cậu!” Triệu Cầm điên cuồng lao về phía Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết vừa mới tập thể dục xong, nhìn thây Triệu Câm lao tới chỗ Dương Tiêu, cô nhanh chóng tiễn lên ngăn cản Triệu Cầm.
“Mẹ, có chuyện gì vậy? Có chuyện gì mà không thê từ từ nói?” Đường Mộc Tuyết trân an nói.
Hai mắt Triệu Cầm đỏ ngầu: “Mộc Tuyết, đừng ngăn cản mẹ, mẹ phải giết chét tên khốn kiếp này trả thù cho bà ngoại conl”
“Hả? Trả thù cho bà ngoại? Chẳng.
lẽ bà ngoại…” Đường Mộc Tuyết lộ vẻ kinh ngạc.
Triệu Cầm căm hận nói: “Đúng vậy, đêm hôm qua bà ngoại con đã qua đời sau khi uống nhân sâm hoang dã trăm năm tuổi có độc, chắc chắn là Dương Tiêu làm.”
“Bà ngoại qua đời?” Đường Mộc Tuyết nâng cao tinh thân..
Danh Sách Chương: