Nói, Đường Hạo lại lần nữa nhìn về phía Dương Tiêu oán độc nói: “Phê vật, tuy rằng tao không biết tại sao mày có thể mời được nhân vật lớn như Cổ soái nhưng chỉ cần có tao ở công ty, không có ai đủ sức đụng đến được địa vị của tao.”
“Đúng rồi, đã quên nói cho mày, không biết Đường Mộc Tuyết đã ngủ bao nhiêu người, trên đầu người là thảo nguyên lớn Hulunbuir đó.
Đưa mắt nhìn đến thấy một mảnh xanh lục, ha ha ha hai”
Chế nhạo xong hai người Dương Tiêu và Đường Mộc Tuyết, Đường Hạo khinh thường đi ra bên ngoài công ty.
“Cậu!” Đường Mộc Tuyết bi phẫn.
Cô rõ ràng không làm ra chuyện gì có lỗi với Dương Tiêu, tại sao lại đội mũ cho cô.
Điều này khiến Đường Mộc Tuyết vô cùng phẫn nộ.
Dương Tiêu giữ chặt tay Đường Mộc Tuyết, ôn nhu nói: “Thôi, chó cắn em một cái, chẳng lẽ em còn muốn cắn lại chó sao?”
Nghe được lời này của Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết tức giận dậm dậm chân, lúc này cô mới không tính tranh luận với Đường Hạo nữa.
Đường Mộc Tuyết nhìn về phía Dương Tiêu ôn nhu nói: “Ngày hôm qua rất bận rộn đúng không? Tuy rằng em không biết rốt cuộc anh đã trải qua cái gì nhưng mà em rất lo lắng cho anh.
Về sau anh không được làm việc ngu ngốc này nữa đấy.”
Ẳ Cổ soái là nhân vật của ở mảnh đất màu xám, cô không muốn Dương Tiêu can dự vào mảnh đất màu xám.
Nhìn ánh mắt chứa đầy sự quan tâm của Đường Mộc Tuyết, trái tim Dương Tiêu tan chảy.
Anh cảm thấy bận rộn cả ngày hôm qua là đáng giá.
Dương Tiêu sủng nịch nhéo nhẹ mũi quỳnh của Đường Mộc Tuyết, trêu ghẹo nói: “Nhóc con ngốc, cả đêm hôm qua không ngủ đúng không? Quằng thâm mắt hiện ra hết rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi.”
“Vâng!” Chuyện đã được giải quyết, thể xác và tinh thần Đường Mộc Tuyết đều mệt mỏi.
Bây giờ cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Về đến nhà, vành mắt Triệu Cầm cũng thâm đen, hùng hùng hỗ hỗ nói: “Dương Tiêu, gan mày to ra à? Bây giờ cơm cũng không nấu, chuẩn bị cho bà đây chết đói sao?”
Tối qua Triệu Cầm đi ra ngoài chơi mạt chược, cho đến bây giờ mới trở về.
Tiền mang trên người thua hết toàn bộ, giờ phút này tính tình Triệu Cầm nóng nảy đến cực độ.
“Thằng nhóc này tối qua không có về, càng ngày càng quá đáng!” Đường Kiến Quốc tức giận không nhẹ.
Hai chân Đường Quốc Kiến tàn tật, không thể nấu cơm, bây giờ ông ta cũng đói bụng.
Dương Tiêu bị răn dạy, Đường Mộc Tuyết vội vàng nói chuyện thay cho anh: “Ba, mẹ, Dương Tiêu có việc cần xử lý, hai người đừng mới sáng tỉnh mơ đã quát quát tháo tháo được không?”
Dương Tiêu cười nhàn nhạt, nói: “Mộc Tuyết, không sao đâu, bây giờ anh lập tức đi nâu cơm.”
Nói xong, Dương Tiêu đi đến phòng bếp.
Nhìn Dương Tiêu đi vào phòng bếp, nội tâm Đường Mộc Tuyết rất hụt hãng.
Lăn lộn cả ngày, vất vả lắm mới trong sạch, về nhà còn chịu sự khinh bỉ, Đường Mộc Tuyết không khỏi âm thầm đau lòng Dương Tiêu.
Ăn xong bữa sáng, Đường Mộc Tuyết thật sự không chịu nổi nên ngủ rồi.
Dương Tiêu thì đi vào ban công, hút điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, rối rắm suy nghĩ.
Anh cần thiết nghĩ cách lôi đám nhà họ Đường này xuống để Đường Mộc Tuyết lên thay.
Khuôn mặt xấu xí của đám người nhà họ Đường này hoàn toàn khiến anh ghê tởm rồi.
Giữa trưa, Đường Hạo lái xe đi đến biệt thự mà bà nội Đường đang sống.
Nhìn thấy Đường Hạo, bà nội Đường nghiêm túc nói: “Hạo Hạo, tại sao cháu hồ đồ như vậy? Cháu chính là cháu trai duy nhất của bà, về sau không phải Đường Nhân sẽ do cháu thừa kế sao? Sao lại gấp như thế? Cháu phải biết rằng ở trong nhà họ Đường bà nội chỉ yêu thương một mình cháu.”.
đam mỹ hài
Nghe thấy lời này, nội tâm bắt an của Đường Hạo hoàn toàn tan thành mây khói.
Nội tâm anh ta tràn ngập đắc ý.
Quả nhiên, bà nội yêu thương anh ta nhất.
Đường Mộc Tuyết ơi là Đường Mộc Tuyết, cô có tư cách gì đầu với tôi?.
Danh Sách Chương: