Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 192

“Đừng, Dương Tiêu!” Biết Dương Tiêu tức giận nên Đường Mộc Tuyết vội tiền lên kéo cánh tay Dương Tiêu lại.

Cô sợ Dương Tiêu nỗi trận lôi đình ra tay với tất cả người nhà họ Đường. Đường Mộc Tuyết giữ chặt cánh tay Dương Tiêu xoay người đi ngay: “Anh đừng làm bậy, mặc kệ, chúng ta đi thôi!”

Lửa giận của Dương Tiêu bùng cháy, anh trầm giọng nói: “Mộc Tuyết, chuyện này anh cần phải trả lại công bằng cho em.”

“Dương Tiêu, nếu anh nghe em thì đi theo em!” Đường Mộc Tuyết có thể cảm nhận được tâm trạng của Dương Tiêu nhưng cô biết rõ bây giờ giằng co với đám người đó cực kỳ không lý trí.

Nhìn thấy sự van nài trong mắt Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu hết sức không cam lòng mà chậm rãi buông lỏng nắm đắm ra.

Dương Tiêu quét mắt liếc nhìn tất cả mọi người tại hiện trường, lúc này anh mới xoay người đi theo Đường Mộc Tuyết bắt xe trở về nhà.

Thấy Dương Tiêu bị Đường Mộc Tuyết kéo đi, Đường Hạo cười mỉa nói: “Mọi người thấy chưa? Đường Mộc Tuyết rõ ràng đuối lý, nếu không sao cô ta xám xịt rời đi được?”

“Còn cái tên phế vật Dương Tiêu kia dám đe dọa chúng ta, thật đúng là tìm đường chết!”

“Về sau mọi người phải liên hợp lại, chỉ cần Dương Tiêu muốn làm càn thì tất cả mọi người cứ nhằm vào anh ta.”

h Không ít người gật đầu, cho rằng biểu hiện hôm nay của Dương Tiêu thật sự quá đáng.

Đồng thời bọn họ cũng tán thành cách nói của Đường Hạo, chắc chắn Đường Mộc Tuyết đuối lý mới chật vật rời đi.

Bà nội Đường nhìn chằm chằm bóng dáng Đường Mộc Tuyết rời đi, đôi mắt già nua hiện lên tia hung ác nham hiểm.

Về đến nhà, Đường Mộc Tuyết mắt mát nhìn sang Dương Tiêu nói: “Có phải em lại làm anh thất vọng không?”

Lúc này sự tức giận của Dương Tiêu đã tan biến bảy tám phần, anh dịu dàng nói: “Mộc Tuyết, em nói bậy gì đó? Sao anh có thể thất vọng với em chứ? Vừa rồi anh phẫn nộ như vậy là vì bà nội và Đường Hạo thật sự quá vô sỉ hạ lưu và dòng chính nhà họ Đường chẳng phân biệt trắng đen đã mạnh mẽ bôi nhọ em.”

Nghe anh nói những lời này nội tâm Đường Mộc Tuyết dâng lên một dòng nước ấm.

Giờ phút này Đường Mộc Tuyết chân chính ý được chỉ có mình Dương Tiêu là thật lòng quan tâm bản thân.

Bố mẹ và bà nội mình đều không nói lý như nhau, Đường Mộc Tuyết nhớ tới bố mẹ của mình lại đau đầu.

Cũng chỉ có ở chỗ Dương Tiêu cô mới có thể giảm bớt áp lực.

“Là em quá coi thường bọn người Đường Hạo, trước khi đến em nên đoán ra đây là một âm mưu.” Đường Mộc Tuyết rất mệt mỏi.

Vừa mới làm tổng giám đốc, ngày đầu nhậm chức tổng giám đốc đã bị cách chức, loại mùi vị này làm Đường Mộc Tuyết cực kỳ khó chịu.

Cô là một người phụ nữ tự lập quật cường, cô chưa bao giờ chịu thua, cô tin tưởng tài hoa của mình che khuất trên cả Đường Hạo.

Dương Tiêu lắc đầu: “Lần này không phải em coi thường Đường Hạo, anh ta không không có lá gan lớn như vậy!”

“Anh… Ý của anh là tất cả đều do bà nội bảo Đường Hạo làm?” Đường Mộc Tuyết thông minh liên tưởng đến bà nội Đường.

Dương Tiêu gật đầu và thẳng thắn nói: “Mộc Tuyết em nghĩ xem, bà nội luôn yêu quý danh tiếng, tuy bà ta mặc kệ công ty nhưng lại hết sức coi trọng việc sản xuất y dược. Bởi vì bà ta biết nơi sản xuất y dược là mạch máu của nhà họ Đường, công ty xuất hiện vấn đề ở phương diện nào cũng được, có điều chỉ duy nơi sản xuất y dược là tuyệt đối không được phép xuất hiện bất kỳ vấn đề gì.”

“Dù Đường Hạo là cháu ruột của bà ta, nếu Đường Hạo dám xúc phạm điểm mắấu chốt của bà thì bà ta sẽ giận dữ nỗi trận lôi đình, bà nội không trao quyền cho Đường Hạo, anh ta cũng chẳng dám xúc phạm điểm mắu chót của bà nội.”

Nghe xong khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của Đường Mộc Tuyết càng thêm tái nhọt.

Dù cô không tin bà nội Đường sẽ hãm hại mình như thế nhưng lời Dương Tiêu nói thật sự làm cô không có cách nào phản bác.

Giờ phút này Đường Mộc Tuyết đã thất vọng với bà nội Đường đến cực điểm, tâm trạng của cô hết sức phức tạp.

Dương Tiêu trấn an nói: “Mộc Tuyết, em đừng lo lắng, dù toàn thế giới phản bội em thì anh vẫn sẽ đứng phía sau em, phản bội toàn thế giới!”

Tuy là lời âu yếm cũ kỹ nhưng giờ phút này lại phi thường hữu dụng.

“Cảm ơn, cảm ơn anh!” Đường Mộc Tuyết kìm nén nước mắt, không để nó chảy xuống.

Dương Tiêu cưng chiều nói: “Không sao, chẳng phải họ muốn bôi nhọ em sao? Bà nội định để em cho bà ta một lời giải thích à? Không thành vấn đề! Chúng ta lập tức cho bà ta một lời giải thích.”

“Anh… Anh có cách nào sao?” Đường Mộc Tuyết ngạc nhiên nhìn về phía Dương Tiêu.

Cảm giác bị người ta bôi nhọ cực kỳ đau đớn, Đường Mộc Tuyết chỉ có thể gửi gắm hy vọng lên người Dương Tiêu.

Dương Tiêu ôn nhu nói: “Mộc Tuyết, còn lại cứ giao cho anh, hôm nay em ở nhà nghỉ ngơi cho tốt đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK