Cô không tin Dương Tiêu biết kiểm định bảo vật, trong mắt Bạch Du Tĩnh, đây chỉ là Kim Đại Chung tự tìm cớ mà thôi, mục đích chính là để bản thân cô có thể xem trọng Dương Tiêu.
Bạch Du Tĩnh khinh thường nhìn sang Dương Tiêu: “Ông chủ Kim này, tôi rất cảm kích sự hỗ trợ những năm nay của ông dành cho Du Tĩnh, nhưng Hải Dương Chỉ Tâm thật sự không thể bán cho một tên phé vật!”
Đáng nhắc đến chính là, Tập đoàn châu báu Bạch thị ban đầu có thể thành lập, bên trong có sự giúp đỡ không ít từ Kim Đại Chung.
Kim Đại Chung trước đây khi chưa kinh doanh thực phẩm chức năng, đã từng kinh doanh châu báu tại biên giới, ban đầu khi Bạch Du Tĩnh khởi nghiệp, Kim Đại Chung đã giới thiệu cho cô không ít thương gia châu báu, cũng đã lấy giá nội bộ ưu đãi bán trang sức cho cô.
Những chuyện này cũng đủ khiến cho Bạch Du Tĩnh cảm kích Kim Đại Chung không ngừng.
Có điều, dù cho Kim Đại Chung đã từng giúp đỡ cô một việc lớn, nhưng cô hôm nay tuyệt đối sẽ không đem Hải Dương Chi Tâm bán cho Dương Tiêu.
Cũng vì, ông nội Bạch Nguyên Kiệt xem trọng Dương Tiêu, đề cử Dương Tiêu cuối tháng này quyết đầu với Cát Hưu, chuyện này khiến cho trong lòng Bạch Du Tĩnh không có chút mùi vị nào.
Dù cho Bạch Du Tĩnh biết rằng Dương Tiêu chính là đại sư cải tạo xe, biết rằng Dương Tiêu nắm rõ kỹ thuật trượt bánh sau, nhưng trong lòng Bạch Du Tĩnh kiêu ngạo, cô không nguyện ý chấp nhận những sự thật này.
Chỉ cần không phải do cô đích thân nhìn thấy, vậy thì cô cũng sẽ không thừa nhận thân phận Dương Tiêu chính là đại sư cải tạo xe có kỹ năng trượt xe bánh sau.
Lại nói, cô cũng có thành kiến với Đường Mộc Tuyết, Dương Tiêu mua sợi dây chuyền Hải Dương Chi Tâm quá nữa chính là để dành tặng cho Đường Mộc Tuyết.
Bắt kể là Dương Tiêu hay là Đường Mộc Tuyết, Bạch Du Tĩnh đêu không yêu thích, kêu cô đem Hải Dương Chi Tâm bán cho Dương Tiêu, không có cửa đâu.
“Khụ khụ! Kim lão ca, chuyện này vẫn nên để em đích thân bàn bạc với Bạch tiểu thư vậy!” Dương Tiêu sờ mũi nói.
Địch ý Bạch Du Tĩnh dành cho mình, Dương Tiêu có thể hiểu rõ, lý do cũng chỉ vì bản thân cướp đi uy phong của cô ta mà thôi, Bạch Nguyên Kiệt không đồng ý cho cô xuất trận mà thôi.
Chỉ là Dương Tiêu thật sự không ngờ đến rằng, trên người Bạch Du Tĩnh lại tỏa ra địch ý rõ ràng hơn cả lần trước.
Kim Đại Chung kinh ngạc nhìn Dương Tiêu, thấp giọng nói: “Người anh em Dương Tiêu, cậu không có chút phúc hậu gì cả! Cậu rõ ràng có quen biết với Bạch tiểu thư, Bạch tiểu thư lại có thành kiến lớn với cậu như vậy, có phải cậu nhìn thấy nhan sắc quốc sắc thiên hương của cô ấy liền lén lút ăn đậu hũ của người ta hay không?”
“Lão ca, em chính là loại người như vậy sao?” Dương Tiêu bất lực nói.
Kim Đại Chung thâm ý cười một tiếng: “Không giống!
Người anh em Dương Tiêu chính là người đàn ông chung thủy nhất mà Kim Bàng Tử anh đây từng gặp qua, không hề có người khác!”
Vừa nói, Kim Đại Chung liền nhìn sang Bạch Du Tĩnh: “Bạch tiểu thư, người anh em Dương Tiêu đây là bạn bè của tôi, ít nhiều gì cũng nên nể mặt một chút!”
“Nể mặt anh ta? Chỉ là một tên phế vật Đường Gia, có gì đáng để nể mặt chứ?” Bạch Du Tĩnh cả khuôn mặt kiêu ngạo lạnh lùng nói.
Dương Tiêu chớp mắt nói: “Bạch tiểu thư, niệm tình mặt mũi của Bạch lão, có thể bán lại Hải Dương Chi Tâm cho tôi không? Tôi nguyện ý mua lại với giá một trăm triệu nhân dân tệ!”
Một trăm triệu? Nghe thấy lời này của Dương Tiêu, khuôn mặt xinh đẹp không chút tì vết của Bạch Du Tĩnh lập tức thay đổi.
Một trăm triệu không phải là con số nhỏ, tên Dương Tiêu này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Kim Đại Chung, không lẽ do Kim Đại Chung thanh toán sao? Chỉ cần nghĩ đến việc Kim Đại Chung trả tiền, trong lòng Bạch Du Tĩnh càng khinh thường Dương Tiêu..
Danh Sách Chương: