“Tại sao? Dương Tiêu, tại sao anh lại đối xử với em như vậy? Tại sao anh lại cho em hy vọng rồi lại để em thất vọng?” Đường Mộc Tuyết lẫm bẩm một mình.
Giờ phút này, thế giới của Đường Mộc Tuyết u ám, trong lòng đau đến khó thở.
Đường Mộc Tuyết thực sự không thể hiểu nổi tại sao những ngày này Dương Tiêu lại nuôi hy vọng cho bản thân, tự mình mang đến bất ngờ này đến bất ngờ khác, cho đến khi cô yêu Dương Tiêu hoàn toàn, cô đã chuẩn bị trao cho anh toàn bộ tâm của mình vậy mà lại xảy ra một cú sốc như vậy.
Nếu không phải có chuyện này, Đường Mộc Tuyết đã suy nghĩ kỹ, tối nay sẽ trao mình cho Dương Tiêu, sinh cho Dương Tiêu một đứa con.
Cô sẽ không quan tâm về những tranh chấp trong nhà họ Đường, sống một cuộc sống có chồng có con, bình thường và yên bình.
Nhưng không ngờ Dương Tiêu lại phản bội tình cảm của hai người.
Như đã biết, lừa dối và phản bội là thứ khó bao dung nhất trong một mi quan hệ.
Đường Mộc Tuyết như nghẹt thở khi nghĩ đến cảnh Dương Tiêu bị người phụ nữ mặc đồng phục ol đè xuống.
Cô thực sự không hiểu tại sao Dương Tiêu lại làm chuyện này.
Không lẽ Dương Tiêu muôn giải quyêt nhu câu?
Nhưng, đợi thêm vài giờ nữa cũng không được sao? Cô đâu nói không cho Dương Tiêu đâu.
Năm năm qua, Dương Tiêu cho cô cảm giác cô an toàn và đáng tin cậy, mặc dù Dương Tiêu rất vô dụng, nhưng anh trung thành với tình cảm này, trung thành với mình.
Bây giờ theo ý của Đường Mộc Tuyết, là cô quá ngây thơ, không biết năm năm qua, Dương Tiêu đi tới những nơi ăn chơi đàn đúm như vậy bao nhiêu lần để giải quyết nhu cầu của mình.
Nghĩ đến bức ảnh cô gái trẻ ôm cánh tay Dương Tiêu mà Đường Hạo gửi cho mình lúc trước, mặt Đường Mộc Tuyết càng không có chút máu.
Hóa ra Dương Tiêu đã phản bội tình cảm của họ rồi, nhưng cô lại quá tin tưởng Dương Tiêu.
Về phần ly hôn với Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết chưa từng có ý nghĩ như vậy.
Trong năm năm, một con mèo nhỏ và con chó con đã có tình cảm, chưa kể Dương Tiêu là chồng cô trên danh nghĩa.
Trong năm năm qua, tâm của Đường Mộc Tuyết đã chấp nhận Dương Tiêu, trong khoảng thời gian này cô đã yêu Dương Tiêu.
Tình yêu đã thấu xương, sao cô nỡ lòng ly hôn?
Đường Mộc Tuyết biết cô đang tự chà đạp bản thân mình, nhưng sau cùng, cô không muốn kết thúc mối quan hệ này.
Tha thứ cho Dương Tiêu không?
Ngoại tình không lần và vô số lần, Dương Tiêu thực sự biết quay đầu là bờ không?
Không phải Đường Mộc Tuyết chưa từng nghĩ chuyện này do Đường Hạo và Đường Dĩnh hãm hại, nhưng giải thích thế nào về việc Dương Tiêu bị một người phụ nữ đè dưới thân?
Cho dù bị Đường Hạo và Đường Dĩnh hãm hại, Dương Tiêu cũng có thể lựa chọn phản kháng!
Nói trắng ra, trong lòng Dương Tiêu vẫn có tâm lý bồng bột, muốn mê muội.
Đường Mộc Tuyết không dám nghĩ nhiều, da đầu lúc này sắp nỗ tung.
Xưa nay xe ngựa chạy rất chậm, thư từ rất xa, cả đời chỉ yêu được một người.
Dương Tiêu, tại sao khi anh để em sinh ra sự dựa dẫm, hoàn toàn yêu anh, sau đó anh lại một dao giết em?
Trong phòng khách, vẻ mặt Đường Kiến Quốc ủ rũ nói: “Thật sự không ngờ Dương Tiêu lại là người như vậy.
Trông thành thật, vậy mà lại có lỗi với Mộc Tuyết, thật ghê tởm!”.
Danh Sách Chương: