Bỏ sáu mươi triệu tệ ra mua một miếng đá thô đề vương xanh lục, hành động này đơn giản là quá điên rò.
Người thẩm định bên cạnh Trương Tử Hào nhanh chóng nói: “Cậu chủ, đừng hấp tấp, miếng đá thô này không đáng bao nhiêu.”
“Hừ! Ông thì biết cái gì? Người tranh nhau một hơi thở, phật tranh nhau một nén nhang, sáu mươi triệu tệ thì tính là gì?” Trương Tử Hào lạnh lùng nói.
Bởi vì Dương Tiêu mà hôm nay anh ta rất mất mặt, còn bị Dương Tiêu đá, càng không nói đến trong lòng Trương Tử Hào hận Dương Tiêu đến mức nào.
“Bảy mươi triệu tệ!” Dương Tiêu thờ ơ nói.
“Tám mươi triệu tệ!” Sau khi Dương Tiêu đưa ra giá, Trương Tử Hào lập tức ra giá theo.
“Điên rồi, hai người này điên rồi!” Nhìn thấy hai người đối đầu nhau, tất cả mọi người có mặt tại hiện trường đều ngắn ra.
Dương Tiêu vui vẻ nói: “Chín mươi triệu tệ!”
“Còn theo?” Sắc mặt Trương Tử Hào run lên một lúc.
Mặc dù anh ta không thiếu tiền, nhưng anh ta không phải là một kẻ ngốc, anh ta đã đập hàng chục triệu vào đó, như vậy thì chẳng khác nào một kẻ ngốc còn gì?
Lúc này, đột nhiên Trương Tử Hào nghĩ đến cốt truyện trong các tiểu thuyết giả tưởng trước đây của mình, mỗi lần trong cuộc đấu giá nhân vật chính sẽ thêm một chút, cuối cùng lại bị nhân vật phản diện gài bẫy.
Suy đi nghĩ lại, đầu óc của Trương Tử Hào chợt sáng lên, anh ta cười điên cuồng: “Chín mươi triệu không trăm mười nghìn tệ!”
Số tiền đấu giá tối thiểu là mười nghìn tệ, Trương Tử Hào đã thêm giá khởi điểm.
Anh ta quyết định đợi đến khi Dương Tiêu ra giá một trăm triệu tệ thì anh ta sẽ không theo nữa, gài Dương Tiêu một cái bẫy lớn.
“Chín mươi triệu không trăm mười nghìn tệ lân thứ nhât!”
Sau vài giây im lặng, ông già hét lên.
Tuy nhiên, Dương Tiêu đang đấu giá với Trương Tử Hào lại đột nhiên ngừng nói.
Trong chốc lát, trong lòng Trương Tử Hào dâng lên một dự cảm, không lẽ mình bị gài bẫy?
Nhìn thấy nụ cười đùa giỡn trên gương mặt của Dương Tiêu, trong lòng Trương Tử Hào lộp bộp một tiếng nhận ra rằng mình đã bị gài bẫy.
“Chín mươi triệu không trăm mười nghìn tệ lần thứ hai, chúc mừng Trương Tử Hào, cậu chủ Trương!” Ông già cầm lấy búa đấu giá nện xuống bàn.
“ÔI”
Sau lời nói cuối cùng, hội trường đấu: giá rộng lớn đã sôi động lên, không ai ngờ Trương Tử Hào thực sự đã bỏ ra hơn chín mươi triệu tệ để có được miếng đá thô đề vương xanh lục này.
Trương Tử Hào tức đến mức méo mũi, đột nhiên anh ta đứng lên trừng mắt nhìn Dương Tiêu: “Ranh con, mẹ nó mày dám gài tao?”
“Gài anh? Cậu chủ Trương hiểu lầm gì à? Tôi có qua có lại thôi!” Dương Tiêu cười xấu xa.
Có qua có lại?
Nghĩ đến đây, Trương Tử Hào tức giận suýt nôn ra máu.
Vừa nãy anh ta gài Dương Tiêu máy trăm nghìn tệ, trong nháy mắt tên khốn kia đã lừa mình mấy chục triệu tệ, không nói đến lúc này trái tim của Trương Tử Hào đang điên cuồng như thế nào.
Lúc này gương mặt xinh đẹp của Bạch Du Tĩnh muốn đặc sắc bao nhiêu thì đặc sắc bấy nhiêu đó.
Vậy mà Dương Tiêu đã gài Trương Tử Hào theo cách này, điều này thực sự khiến cô ta cảm thấy đặc biệt vui vẻ..
Danh Sách Chương: