Nhìn thầy hình ảnh này, mí mắt Dương Tiêu nhảy mây cái, trong lòng dâng lên dự cảm không rõ.
“Mộc Tuyết, sao vậy?” Dương Tiêu bước tới quan tâm hỏi.
Nhìn thấy Dương Tiêu trở về, Đường Mộc Tuyêt nhào vào trong vòng tay của Dương Tiêu như cô bé bị bắt nạt, không còn kiềm chế được cảm xúc khóc lớn lên.
Bị Đường Mộc Tuyết ôm chặt, cảm nhận được nỗi đạu buồn trong lòng Đường Mộc Tuyết, trong mát Dương Tiêu bùng lên tia lửa giận.
Đường Mộc Tuyết vẫn luôn quật cường, việc gì cũng căn răng tự mình gánh vác, chưa bao giờ thất lễ, chứ đừng nói là gào khóc, đây chắc chắn đã bị chịu âm ức lớn ở bên ngoài.
Hơn nữa, Dương Tiêu vừa nhìn đã thấy trên mặt Đường Mộc Tuyết có dấu tay năm ngón, điều này khiến trái tim Dương Tiêu vô cùng đau đón.
Rốt cuộc chuyện gì đã khiến Đường Mộc Tuyết phải chịu ấm ức?
Nắm chặt tay, Dương Tiêu thầm thề trong lòng cho dù là ai, Dương Tiêu cũng sẽ khiến người đó phải trả giá đất.
Đường Mộc Tuyết là nghịch lân của anh, kẻ nào dám động vào sẽ phải hứng chịu cơn tức giận của Dương Tiêu.
Đường Mộc Tuyết khóc hồi lâu, vì khóc mà hai mắt đã sưng lên.
Dư ơng Tiêu vỗ vai Đường Mộc Tuyết an ủi cô: “Mộc Tuyệt đừ ¿ng khóc, Mộc Tuyết đừng khóc, thải âm ức thì nói cho anh biết, anh nhất định sẽ tìm lại công bằng cho em.”
Nghĩ đến vẻ mặt lạnh lùng tàn nhân của bà cụ Đường và những người khác, trong giây lát Đường Mộc Tuyết lại khóc thành tiêng.
Mãi cho đến một lúc lâu, tâm trạng của Đường Mộc Tuyết mới ồn định lại hơn nhiễu.
Dương Tiêu an ủi Đường Mộc Tuyết đề cô ngôi xuống, sau đó Dương Tiêu nhanh chóng rót một ly nư óc âm đưa cho Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, đừng kích động, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Dương Tiêu, em… em bị nhà họ Đường trục xuất rồi!” Đường Mộc Tuyết đau buồn nghẹn ngào nói.
Gì! Bị nhà họ Đường trục xuất?
Con ngươi của Dương Tiêu lập tức co rút lại, trên người toát ra một loại hơi thở giêt người mạnh mẽ.
Hay cho một nhà họ Đường, mình còn chưa gây rắc rồi cho bọn họ, ai dè nhà họ Đường đã gây rắc rôi cho Đường Mộc Tuyết trước.
Dám can đảm trục xuất Đường Mộc Tuyệt, còn ra tay đánh Đường Mộc Tuyết.
Tốt! Rất tốt!
Bà cụ Đường, Đường Hạo, Đường Dĩnh các người chuẩn bị gánh chịu cơn tức giận từ Dương Tiêu tôi đi!
Anh biết rõ Đường Mộc Tuyết có tình cảm đặc biệt với nhà họ Đường, nêu không sau khi chịu bao tủi nhục Đường Mộc Tuyết đã rời nhà họ Đường từ lâu rồi.
Bây giờ nhà họ Đường chủ động rút ga vậy thì Dương Tiêu tự nhiên sẽ khiến đao của nhà họ Đường loé sáng.
Lau nước mắt trên mặt Đường Mộc Tuyết, Dương Tiều kéo Đường Mộc Tuyết đứng dậy: “Mộc Tuyết đừng khóc, kẻ xâu sẽ cười, đừng cúi đâu, vương miện sẽ rơi, đi theo anh!”.
Danh Sách Chương: