Mục lục
Hổ Tế
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Dương Tiêu gật đầu nói: “Vâng!”
Lúc này một chậu nước bản tạt vào người khiên Dương Tiêu không kịp cảnh giác.

Hiện nay, tranh cãi là vô nghĩa.

Bây giờ đã có một vấn đề, anh phải giải quyết vấn đề này.

Đường Kiến Quốc nói với Đường Mộc Tuyết: “Mộc Tuyết, đừ ng đê phế vật này chạy mắt.

Bồ mẹ đi sắp xếp đồ đạc một chút!”
“Dương Tiêu, rồt cuộc đã xảy ra chủyEDƒ BI Êg Sau khi Đường Kiến Quốc và Triệu Cầm về phòng, Đường Mộc Tuyết bi thương hỏi.

Dương Tiêu lắc đầu thở dài: “Mộc Tuyết, anh cũng không biết rõ.


Anh có thê nói với em, chuyện này không phải do anh làm.”
“Hơn nữa, hai cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi này là do Vạn Tứ Hải đích thân tặng cho anh, tuyệt đối không có khả năng xảy ra vân đêt”
Vạn Tứ Hải tặng?
Đường Mộc Tuyết trở nên hoảng hột, Vạn Tứ Hải là người giàu nhật huyện Thiên Sơn, nêu,cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi này do Vạn Tứ Hải tặng, hoàn toàn sẽ không có khả năng chứa độc tố cao.

Xem ra có người ở huyện Thiên Sơn muốn sát hại bà ngoại, còn muốn vu oan cho Dương Tiêu.

Sắc mặt Dương Tiêu trằm như nước, dám cả gan ám hại bà cụ Triệu đồ tội cho anh, người này thật sự vô nhân tính, điên cuông.

Lúc này, trong huyện Thiên Sơn.

Trong mắt Triệu Văn Triết người có triển vọng nhất trong thế hệ trẻ của nhà họ Triệu lộ ra vẻ độc ác nham hiểm, nở nụ cười tà ác.


“Triệu Thiệt Căn lão già sông lâu, việc kinh doanh thủy sản của tôi xảy ra vấn đề ông lại thầy chết không cứu, bây giò bác gái cả đã chết, tôi xem ông có suy sụp hay không!”
“Còn tên khốn Dương Tiêu nữa, cây nhân sâm hoang dã trăm năm tuôi là do mày tặng, lân này bà cụ Triệu chết, tao xem mày sẽ ngụy biện như thế nào!”
“Ha ha ha ha…”
Nụ cười trên mặt Triệu Văn Triết càng lúc càng nồng đậm, như thể chuyện này không liên quan gì đến anh ta, Dương Tiêu đã định phải trả giá cho
Bà cụ Triệu bị trúng độc, đã vậy còn do nhân sâm hoang dã trăm nắm tuổi mà Dương Tiêu tặng, Dương Tiêu khó tránh khỏi có trách nhiệm.

Cả nhà họ Triệu bùng nỗ một lúc, bọn họ đều nhằm vào Dương Tiêu.

Triệu Liên buồn bã nói: “Bó, chắc chắn phê vật Dương Tiêu đã làm chuyện này.

Vừa nhìn đã biết tên khốn này không phải người tốt gì!”
“Đúng vậy, bó, chắc chắn là Dương Tiêu đã làm, lẳn trước phề vật Dương Tiêu này vê không có lòng.

tốt gì!” Tôn Phú Quý nói mặt không đỏ tim không đập.

“Bác cả, bác phải trừng trị Dương Tiêu, cần thiết phải đem tên giết người này ra xử lý!”
Tất cả con cháu nhà họ Triệu đều tràn đầy tức giận, chỉ muồn lập tức bắt Dương Tiêu xẻ thành tám khúc..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK