Những năm gần đây, Đường Mộc Tuyết chịu uất ức không chỉ dừng ở ba trăm nghìn nghèo nàn này.
Sau khi xác định bà nội Đường rời đi, Triệu Cầm hưng phấn nhảy lên.
Bà ta cười điên loạn, nói: “Kiến Quốc, anh nghe thấy không? Chúng ta phát tài rồi.
Ba trăm nghìn, ước chừng khoảng ba trăm nghìn đấy! Chúng ta rốt cuộc có tiền rồi.
Em muốn mua mấy bộ đồ xinh đẹp.
Em muốn mua son môi của hãng nỗi tiếng.
Em muốn mua túi xách Hermes.”
Nhìn mẹ mình vừa thấy tiền mắt đã sáng lên, Đường Mộc Tuyết than một tiếng.
Vừa rồi dù là heo cũng biết Dương Tiêu tuyệt đối nói hơn ba trăm nghìn!
Dương Tiêu không nổi giận được.
Thứ nhất, anh không thiếu ba triệu này.
Thứ hai, chung quy Triệu Cầm là mẹ đẻ của Đường Mộc Tuyết.
Một khi chuyện đã vậy, căn bản anh không cần nói thêm điều gì.
Đường Kiến Quốc nhíu mày, hỏi: “Mộc Tuyết, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Đường Mộc Tuyết nhìn Dương Tiêu, Dương Tiêu gật gật đầu.
Lúc này Đường Mộc Tuyết mới kể lại chuyện ngày hôm qua bà nội Đường và Đường Hạo liên hợp nhau xa lánh cô.
Còn chuyện Dương Tiêu là tiểu vương tử thổi sáo và chuyện Dương Tiêu tự mình đòi tiền nợ thì Đường Mộc Tuyết im lặng không đề cập tới.
Đường Mộc Tuyết cũng vô cùng bát đắc dĩ.
Dương Tiêu thật sự quá điệu thấp, cô rất muốn nói ra toàn bộ chân tướng để bố mẹ lau mắt mà nhìn Dương Tiêu.
Sau khi nghe xong, Triệu Cầm tức giận đến bốc khói: “Cái gì?
Còn có chuyện như vậy? Bọn họ cũng thật quá đáng? Ba trăm nghìn? Phụt, phải bồi thường cho con gái mẹ ít nhất ba triệu.
Bây giò mẹ lập tức tìm bọn họ.”
Đường Kiến Quốc đen mặt, hừ nói: “Vừa rồi ai kêu bà nói chuyện? Không phải bà muốn ba trăm nghìn sao? Bọn họ đã đi hết rồi, cho dù bà tìm được họ thì sao? Bọn họ sẽ không thừa nhận.”
Triệu Cầm nghĩ nghĩ, cho rằng Đường Kiến Quốc nói có lý.
Bà nội Đường yêu tiền như mạng, sau khi xoay người rời đi sẽ không cho bà ta ba triệu.
Nghĩ đến đây, Triệu Cầm vô cùng không cam lòng, căm tức nhìn Dương Tiêu hung ác nói: “Tao trách tên phế vật mày khoa chân múa tay.
Nếu không phải mày, tao sẽ không bị nhằm lẫn.
Tên phế vật, mày khiến bà đây kiếm lời thiếu hơn hai mươi triệu, mày đúng là một ngôi sao chỗi.”
Mặt Dương Tiêu không gợn sóng mặc kệ Triệu Cầm tức giận mắng.
Anh đã sớm biết vẻ mặt đáng ghê tởm của bà ta trông ra Sao.
Anh đã sớm hiễu rõ không có gì giải thích được với loại mẹ vợ càn quấy không nói lý này.
“Mẹ, mẹ đủ rồi! Con đau đầu, mẹ có thể yên tĩnh chốc lát được không?” Nhìn mẹ lại oán trách lên người Dương Tiêu, Đường Mộc Tuyết thật sự tức giận không nhẹ.
Nếu không có Dương Tiêu thì đừng nói bồi thường ba trăm nghìn, đến cả cái chức tổng giám đốc bộ thị trường của con gái bà ta cũng chẳng giữ nỗi.
“Được được được, Mộc Tuyết mẹ không nói không nói nữa, chờ lát nữa tiền đến tay nhớ mau chóng chuyển qua cho mẹ.
Lúc trước mẹ có để mắt đến mấy cái nhãn hiệu son môi nỗi tiếng, cho đến bây giờ còn chưa mua được.” Triệu Cầm thúc giục nói.
“Con biết rồi!” Đường Mộc Tuyết thất vọng trở về phòng.
Dương Tiêu sờ sờ mũi rồi cũng theo sau Đường Mộc Tuyết trở về phòng.
Đường Mộc Tuyết nhìn về phía Dương Tiêu vô cùng đau đớn nói: “Tại sao anh không để em nói rõ với bố mẹ? Rõ ràng anh rất ưu tú, tại sao lại không cho bọn họ nhìn thấy mặt ưu tú của anh?”
Dương Tiêu cưng chiều tiến lên vuốt vuốt mũi quỳnh của Đường Mộc Tuyết, dịu dàng nói: “Cô gái ngốc, em cũng biết con người anh thích điệu thấp mà.
Hơn nữa, nếu anh thật sự đột ngột trở nên ưu tú chỉ sợ bố mẹ không tin, trong lòng anh, chỉ cần người khác nhìn thấy em cực kỳ ưu tú thì anh rất vui vẻ rôi.”
“Ôi!”.
ngôn tình hài
Nghe được mấy lời này, Đường Mộc Tuyết càng thêm đau lòng.
Cô sải bước nhào vào trong lòng ngực Dương Tiêu, nức nở nói: “Tại sao anh ngu ngốc đến thế? Tại sao anh ngu ngốc đến thế?”
Sắc mặt Dương Tiêu bình tỉnh, trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, anh dịu dàng nói: “Không sao, người khác thấy anh thế nào anh cũng không để bụng, chỉ cần em có thể hiểu anh thì anh đã rất thỏa mãn.”
Một cảm hạnh phúc nồng đậm dâng lên trong lòng, Đường Mộc Tuyết ôm Dương Tiêu thật chặt.
Giờ phút này, Đường Mộc Tuyết thật sự cảm giác được mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất, may mắn nhát trên thế giới này.
Gắt gao ôm lấy vòng tay tôi có thể dựa vào, vẫn luôn như thé, thẳng đến khi già, thẳng đến lúc chết, mãi mãi không chia lìa..
Danh Sách Chương: